Không biết khóc đến mức nào, khóc bao lâu mà Đông Anh đã ngất đi, có lẽ không phải vì khóc quá nhiều mà là vì tinh thần đã hoàn toàn bị đã kích.
Ông Thịnh và Hoàng An đưa cô về nhà, đưa cô về phong ngủ nghỉ ngơi rồi hai ba con ông ra phòng khách ngồi nói chuyện, hai người trở nên gượng gạo hơn, Hoàng An chỉ ngồi thẫn thờ chứ không hỏi ông Thịnh bất cứ chuyện gì cả, cậu cũng không ngờ một ngày nào đó được vào nhà cô, được gặp phụ huynh của cô lại là tình huống như thế này.
Khi Đông Anh òa khóc trong lòng của cậu, cậu chỉ ôm chặt cô như thể muốn buột chặt cô bên mình để không một ai có thể tách rời hai đứa, vì cậu biết nếu như hôm nay buông cô ra thì giữa hai người họ sẽ có một rào cản ngăn cách cực kì lớn. Có lẽ vĩnh viễn cả đời sẽ không bước qua được.
Đông Anh ngất đi từ lúc sáng đến tận chiều tối mới tỉnh lại, cô nằm trên giường im lặng, không quấy phá, mi mắt nặng trịch không tài nào mở lên nổi. Cô im lặng, lại nhớ về những gì ba mình đã nói trước đó, lòng cô lại đau nhói.
Tại sao lại như vậy?
Tại sao lại là anh?
Nước mắt cô lại lặng lẽ rơi.
Nếu đã là anh thì tại sao lại để mình gặp nhau và rồi yêu nhau?
Tại sao?
Ông trời trớ trêu với cô đến như vậy sao?
Buổi sáng ông Thịnh đã gọi báo cho bà Kiều Vân rằng con gái ngã bệnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-con-tim/2779586/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.