Tạ Ân nhàm chán đợi một hồi, không chịu được mùi thuốc khử trùng, đi ra ngoài thí thở không khí. Vô tình nhìn thấy ở phòng bệnh phía trước đi ra hai người, toàn thân Tạ Ân đột nhiên cứng ngắc.
“Cẩn thận dưới chân.” Lê Tĩnh Hải đưa tay ôm lấy eo Chu Toàn, chậm rãi đi, một bên nhắc nhở Chu Toàn chú ý bậc thang dưới chân.
“Không có việc gì, tôi đã tốt lắm rồi.” Chu Toàn muốn tránh cánh tay Lê Tĩnh Hải, khẽ nhúc nhích, Lê Tĩnh Hải đã phát hiện, trái lại đem y ôm càng chặt hơn.
“Tiểu Hải!”
Chu Toàn vừa muốn mở miệng ngăn lại hành động thân mật của Lê Tĩnh Hải, hắn đã thấp giọng nói: “Đừng xa lánh tôi!”
Giọng nói Lê Tĩnh Hải, không giấu được nghẹn ngào.
Chu Toàn sửng sốt. Trong ấn tượng của y, Lê Tĩnh Hải chưa từng ở trước mặt y biểu lộ biểu tình yếu đuối.
“Tôi biết giữa chúng ta đã kết thúc. Nhưng mà vẫn có thể tiếp tục làm bằng hữu mà!” Lê Tĩnh Hải chưa bao giờ giống như hiện tại bi thương đau lòng: “Coi như tôi chỉ là hàng xóm của cậu, bạn học của cậu, để tôi dìu cậu một chút, cũng không được sao?”
Chu Toàn khiếp sợ nhìn khóe mắt Lê Tĩnh Hải mang hơi nước, ngực như bị vật gì đè nặng ngột ngạt vô cùng, muốn an ủi lại cảm thấy nói cái gì đều dư thừa, y cuối cùng buồn bã than nhẹ, vỗ vai Lê Tĩnh Hải: “Teresa đang ở bãi đậu xe bên ngoài chờ chúng ta. Đi thôi, tiểu Hải.”
Tạ Ân liền vô thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-chuoc-toi/2376570/chuong-9-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.