Thấy lời nói của mình bị cắt ngang, Tô Thời Sơ giật mình, định từ chối, nhưng người đàn ông không để cho cô giải thích một chút nào, trực tiếp ôm cô từ trên giường xuống, khoác thêm cho cô một chiếc áo khoác, rồi ném cô lên xe.
Ân Dĩ Mặc tự mình lái xe, lông mày lạnh lùng nhíu chặt lại, xem ra tâm tình anh không được tốt cho lắm.
Tô Thời Sơ rụt cổ, cuộn tròn trong áo khoác, cô không rõ buổi tối Ân Dĩ Mặc muốn dẫn cô đi đâu.
Chiếc xe rẽ vài vòng rồi cuối cùng mới dừng lại trước một ngôi nhà đổ nát.
Tô Thời Sơ xuyên qua cửa sổ xe, nhìn căn nhà rách nát đến không chịu nổi kia, cô chỉ cảm thấy rất âm u, hoang vắng khó tả.
“Đây là đâu?” Cô tự lẩm bẩm, cô cảm thấy nơi này không được sạch sẽ cho lắm.
Ân Dĩ Mặc không nói gì, trầm mặt xuống xe, mở cửa xe ôm cô ra, Tô Thời Sơ xấu hổ đến đỏ mặt, cô tự mình thoát khỏi vòng tay anh, đứng bên cạnh anh, nhỏ giọng nói:
“Tôi có thể tự đi được.”
Thấy cô từ chối, Ân Dĩ Mặc cũng không thèm để ý, liếc nhìn cô vài cái, rồi anh cất bước đi về phía trước, đi đến cửa, anh ngang ngược đá mạnh vào cửa nhà đang lung lay sắp đổ.
Tô Thời Sơ oán thầm: ‘Thật là bạo lực.’
Căn nhà này tuy rằng đã đổ nát, nhưng lại có rất nhiều người canh giữ, nhìn thấy Ân Dĩ Mặc đi tới, ai nấy đều cung kính, cúi đầu nói:
“Chào Ân tổng.”
Tô Thời Sơ nhìn những người đàn ông xung quanh toàn thân đen kịt, nội tâm cô lại có một dự cảm không tốt.
Cô suy đoán, nơi này chắc hẳn có người quan trọng nào đó đang bị nhốt ở đây.
Ân Dĩ Mặc nắm lấy cổ tay Tô Thời Sơ, kéo cô đi vào trong nhà, rẽ qua mấy cái hành lang, dừng lại trước một cánh cửa phòng.
“Vào trong xem xem.” Ân Dĩ Mặc lạnh giọng, không có chút ấm áp.
Đứng ở cửa, Tô Thời Sơ có chút căng thẳng, cô l.i.ế.m l.i.ế.m đôi môi khô ráo, đẩy cửa ra.
Khoảnh khắc khi mở cửa ra, trong mũi Tô Thời Sơ ngửi thấy mùi thối rữa cùng mùi m.á.u tươi nồng nặc, khiến cô nhịn không được mà nhíu mày.
Đến khi thấy rõ người đàn ông đang hấp hối trên mặt đất trong phòng, cô lại càng kinh ngạc hơn, há hốc mồm.
Người trong phòng, chính là Đoàn Ngọc Trì.
…
"Truyện đã full, đọc full có phí. Bạn nào muốn đọc full thì inbox page Tâm Trầm Hương Uyển nhé!"
…
Đoàn Ngọc Trì nằm trên mặt đất, trên người có vết máu, vết thương còn chưa khỏi hẳn không ngừng chảy ra m.á.u tươi. Vết thương khô lại cũng bởi vì không được chữa trị mà bắt đầu thối rữa, vết thương trên mặt lại càng chồng chất, căn bản là nhìn không ra bộ dạng tà khí vô lại của anh ta ngày đó.
“Anh ta…” Tô Thời Sơ ngẩn người, cô thiếu chút nữa là đứng không vững, lui về phía sau vài bước, mới lấy lại được bình tĩnh.
Đối mặt với cảnh tượng kinh hãi như vậy, Ân Dĩ Mặc nhắm mắt làm ngơ, vẻ mặt anh vô cùng bình tĩnh.
Anh ta dám chạm vào người phụ nữ của anh, có kết cục như vậy, đã đủ may mắn lắm rồi.
Nếu như không phải Tô Thời Sơ muốn anh ta vào tù, thì Đoàn Ngọc Trì bây giờ đã là phế vật chân tàn tay gãy rồi.
Đoàn Ngọc Trì bị thương nặng, đầu óc anh ta hỗn loạn, chậm chạp cảm giác được có người đi vào phòng, anh ta cố gắng mở đôi mắt sưng tấy do vừa bị đánh kia, cố gắng nhìn rõ khuôn mặt của người đó.
Trong nháy mắt khi anh ta nhìn thấy Tô Thời Sơ, trong cổ họng anh ta nở một nụ cười châm chọc, khiến cho người khác cảm thấy kinh tởm:
“Người đẹp, đến thăm tôi sao? Như thế nào, nhớ tôi sao?”
Anh ta vừa dứt lời, Ân Dĩ Mặc đã không thể nhịn được nữa, khuôn mặt anh tuấn của anh trở nên âm trầm lạnh lùng.
Đoàn Ngọc Trì thật sự không sợ chết, dám khiêu khích người phụ nữ của anh ở trước mặt của anh!
Anh lập tức đá hắn ta lên, đá một cách khThương lão tiếc, thân thể hắn nặng nề đập mạnh vào vách tường, người đàn ông đột nhiên rên rỉ, đến sức lực kêu đau cũng không còn.
Thân thể Tô Thời Sơ run lên, nhắm mắt lại, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng đẫm m.á.u như vậy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]