Trái tim của Ân Dĩ Mặc từ đầu đến cuối đều hướng về Tống Thanh Thanh cô ta, Tô Thời Sơ là cái thá gì?
Nghĩ đến những điều này, Tống Thanh Thanh không khỏi mỉm cười, khóe môi càng lúc càng nhếch lên:
“Chị Thời Sơ thấu tình đạt lý như vậy, sau khi em giải thích với chị ấy, chắc chắn chị ấy sẽ hiểu.”
Thấu tình đạt lý? Ân Dĩ Mặc nhịn không được mà cười nhạo, khóe môi vẽ ra một đường cong.
Người phụ nữ ngu ngốc kia không phải là kiểu người thấu tình đạt lý gì cả.
“Em trở về trước đi, về chuyện của Đoàn Ngọc Trì tôi sẽ giải quyết sau, hôm nay không còn sớm nữa.”
Nhìn Ân Dĩ Mặc không đưa ra câu trả lời chuẩn xác, trong mắt Tống Thanh Thanh hiện lên sự thất vọng, nhưng cô ta cũng cảm giác được, nếu tiếp tục nói với anh về chuyện này, chắc chắn không có ích lợi gì với cô ta.
“A Mặc có thể tiễn em về được không? Em muốn nói chuyện với A Mặc.” Giọng nói của Tống Thanh Thanh rầu rĩ, tràn đầy sự ủy khuất, chớp chớp mắt, vẫn luôn nhẹ nhàng nũng nịu như trước:
“Chúng ta đã lâu không có nói chuyện với nhau, hai ngày trước em còn mơ thấy A Mặc.”
Ân Dĩ Mặc nhắm mắt lại, vẫn nói lời cự tuyệt: “Đêm nay tôi hơi mệt, không thích hợp để lái xe. Hai ngày nữa anh sẽ đến Vận Uyển thăm em, đến lúc đó chúng ta lại nói chuyện.”
“Em cũng đừng chạy lung tung nữa, kẻo bị cảm lạnh.”
Đã nói đến nước này, Tống Thanh Thanh cũng không miễn cưỡng nữa, đi theo Lâm Hoài rời khỏi nhà của Ân Dĩ Mặc.
…
Phòng của Tô Thời Sơ.
Khuôn mặt của dì Phạm tràn đầy sự áy náy, đứng bên giường của Tô Thời Sơ không ngừng xin lỗi: “Phu nhân, là tôi không tốt, không nên để người không được phép đi vào như vậy.”
Tô Thời Sơ lắc đầu, cô ngồi ở bên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng ôn nhu:
“Dì Phạm, dì đừng để trong lòng. Đó là ân nhân cứu mạng của tổng giám đốc Ân, cô ấy có thể vào nhà hay không, không phải là chuyện mà dì và tôi có thể quyết định được.”
Cô hiểu rõ, cho dù dì Phạm không cho Tống Thanh Thanh vào cửa, Tống Thanh Thanh vẫn sẽ gọi điện cho Ân Dĩ Mặc.
Có một số người muốn vào cũng không cần chào hỏi cô, trong lòng cô biết rõ.
Tuy rằng Tô Thời Sơ nói như vậy nhưng trong lòng dì Phạm vẫn cảm thấy có lỗi:
“Tôi thấy buổi tối phu nhân cũng không ăn được cái gì, để tôi đi nấu cho cô một bát mì.”
Tô Thời Sơ vừa muốn từ chối nhưng lại nghĩ đến dì Phạm vẫn còn cảm thấy áy náy trong lòng, đành phải thở dài, nhàn nhạt tươi cười, gật gật đầu:
“Vậy làm phiền dì Phạm rồi.”
Cô luôn luôn là như vậy, lúc nào cũng sẽ duy trì thiện chí và sự dịu dàng tối đa đối với tất cả mọi người.
Hai người vừa trò chuyện xong, cửa phòng đã bị đẩy ra.
Thân hình cao lớn của Ân Dĩ Mặc lười biếng dựa vào cạnh cửa, quần áo ở nhà cũng không ảnh hưởng chút nào đến sự cao quý và ưu nhã của anh, đôi mắt hẹp ngước lên nhìn hai người trong phòng.
Thấy Ân Dĩ Mặc đến, dì Phạm lui ra: “Phu nhân, tôi đi nấu mì cho cô, cô và tổng giám đốc Ân cứ nói chuyện đi.”
Trong lòng Tô Thời Sơ có dự cảm không tốt, muốn gọi dì Phạm quay trở lại, không nghĩ đến đối phương lại đi rất nhanh, nhanh như chớp đã biến mất ở phía sau cửa.
Sau khi dì Phạm rời đi, Ân Dĩ Mặc nhướng mày, đi vào phòng, đóng cửa lại.
“Vừa rồi không ăn cơm cho no, bây giờ lại để cho dì Phạm xuống bếp nấu mì cho cô?” Ân Dĩ Mặc thuận miệng nói, tầm mắt dừng lại trên người cô.
“Tôi không đói, là dì Phạm nhất quyết muốn nấu mì cho tôi.” Tô Thời Sơ giận dỗi nằm trên giường, quay lưng về phía Ân Dĩ Mặc.
Chỉ trong mấy giây, dường như đã thảo luận xong, trong chăn phát ra một loạt âm thanh ùng ục.
Tô Thời Sơ nhất thời xấu hổ, Ân Dĩ Mặc lại khịt mũi, khẽ quát một tiếng.
“Còn nói không đói?”
Tô Thời Sơ bĩu môi: “Ân nhân cứu mạng anh nấu cơm cho anh, tôi cũng không dám ăn.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]