Giọng người đàn ông trầm thấp gợi cảm, không có quá nhiều cảm xúc thăng trầm nhưng lại vô cớ khiến Tô Thời Sơ cảm thấy an tâm.
Xem ra chỉ cần có anh ở đây thì mọi vấn đề đều có thể giải quyết được.
Tô Thời Sơ duỗi thẳng người, dựa vào đầu giường, cô còn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng, giọng nói hơi run rẩy nhưng vẫn cố gắng duy trì sự bình tĩnh:
“Ân tổng, tôi không sao, tôi có thể trở về tiếp tục làm việc.”
“Nói nhảm.” Ân Dĩ Mặc hạ giọng xuống, nhưng hiển nhiên không tức giận:
“Cô vừa ngâm mình trong biển, bác sĩ nói sau đó còn có thể bị sốt vậy mà còn muốn trở về đảo Huỳnh?”
Ân Dĩ Mặc có thể đoán ra trước đó chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, vẻ mặt của Tô Thời Sơ rất kỳ lạ.
Tuy nhiên, thấy cô vẫn bình yên vô sự, trong lòng anh vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Tốt rồi.
“Vậy sao được?” Lông mày Tô Thời Sơ dựng thẳng lên, còn muốn giãy dụa:
“Tôi vừa mới bắt đầu theo dõi những hạng mục ở đảo Huỳnh, bỏ dở giữa chừng cũng không đáng, hơn nữa cũng rất cần…”
Ân Dĩ Mặc: “Ba phần trăm vẫn sẽ cho cô.”
Lời nói đầy nhiệt huyết của Tô Thời Sơ vừa đến bên miệng, cô lập tức nuốt vào lại, mỉm cười nói: “Vậy tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh.”
Tiền có thể đến tay, cô còn cố bày tỏ tấm lòng chân thành làm gì?
Các công việc kinh doanh trên đảo Huỳnh đều dưới trướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-cam-duc-co-vo-ngot-ngao/3679317/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.