“Người đẹp muốn chơi cái gì?” Quả nhiên, nhắc đến trò chơi, người đàn ông nào cũng cảm thấy phấn khởi, một đám đàn ông nháo nhào lên.
Nghe thấy tên những trò chơi kia, Tô Thời Sơ chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, cô căn bản chưa từng thử qua các trò chơi ấy, mơ hồ lắc đầu.
“Quên đi, chọn trò đơn giản nhất đi, chơi oẳn xù xì đi.”
Tô Thời Sơ xua tay, sảng khoái nói: “Chơi ba ván chỉ cần thắng hai, người thua phải uống rượu, còn phải mua một lượng rượu gấp ba lần lượng ban đầu.”
Nói đến đây, đáy mắt Tô Thời Sơ hiện lên sự khôn khéo, khóe môi không nhịn được mà nhếch lên, nụ cười xán lạn khiến cho người ta cũng phải choáng váng.
Tuy cô không có các bản lĩnh khác, nhưng chơi oẳn xù xì, cô chưa bao giờ thua, khi còn bé cô đã chơi với Tô Thắng Quốc rất nhiều lần, toàn bộ đều là cô giành chiến thắng.
Quy tắc đơn giản, không ít người vây quanh xem náo nhiệt.
“Kéo búa bao!”
“Kéo búa bao!”
“Kéo búa bao!”
“A, thua rồi! Tổng giám đốc Lý có được không?”
Người kia bị trêu chọc đến mức không xuống đài được, mặt mày đỏ bừng: “Anh được thì đến đây!”
“Đến thì đến!”
…
Mười mấy người tiếp theo, Tô Thời Sơ chỉ thua một hai vòng, cũng chỉ uống vài ly nước đường, nở nụ cười xinh đẹp động lòng người: “Còn có ai muốn chơi nữa không?”
Những người nhìn thấy thực lực của Tô Thời Sơ trong trò chơi này đều rụt cổ, không ai dám đi lên khiêu chiến với cô.
Hài hước, đây không phải là một trò chơi đơn giản như vậy, người thua cũng phải mua một lượng rượu gấp ba lần lượng rượu ban đầu!
Doanh thu tiêu thụ của Wild Rose hôm nay không thấp, trò này chỉ có thể chơi vui vẻ một chút, nếu thật sự lún sâu vào chỉ khiến bản thân tán gia bại sản mà thôi.
Nhìn thấy không có người nào đi lên, Tô Thời Sơ cũng không để ý nhiều nữa, trong lòng tính toán xem đã chơi được mấy vòng, nhịn không được mà cười trộm ở trong lòng.
Đêm nay xem như Wild Rose kiếm được một bát tiền lớn rồi.
“Tiểu thư, chơi với tôi hai ván, có được không?”
Tô Thời Sơ còn chưa kịp vui vẻ, bỗng nhiên nghe được một giọng nói trầm thấp, sắc mặt của cô nhanh chóng thay đổi.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông đứng đối diện quầy bar, đồng tử co rụt lại vài phần, cơ thể nhất thời không cử động được.
Người trước mặt cô bây giờ chính là người mà cô đã gặp trước đó trong bữa tiệc sinh nhật của Ân Dĩ Mặc, Lục Cảnh Thâm.
Vẻ ngoài của đối phương nhẹ nhàng tao nhã, phong độ cao quý nhưng lại toát ra sự nguy hiểm khiến người ta phải dè chừng và sợ hãi!
Tô Thời Sơ theo bản năng rụt bả vai lại, có cảm giác muốn chạy trốn.
“Tiểu thư?” Giọng nói của Lục Cảnh Thâm rất tao nhã, giống như một tiếng bass của cello cổ điển, vô cùng dễ nghe, khiến cho người ta dễ dàng chìm sâu vào trong đó.
Tô Thời Sơ ngẩn người ra, rất nhanh đã phản ứng lại, mím môi không nói gì, gật gật đầu xem như đồng ý.
Cô không chắc Lục Cảnh Thâm có nhận ra cô hay không, nhưng cô tuyệt đối không để bản thân bị phát hiện được.
Người pha chế đem hai ly rượu đặt trước mặt hai người.
Không biết có phải vì trong lòng cảm thấy lo lắng hay không, ngay vòng đầu tiên Tô Thời Sơ đã thua, mọi người bắt đầu nháo nhào.
“Ôi, không phải là người đẹp lo lắng khi đối mặt với Lục thiếu đấy chứ?”
“Khởi đầu không thuận lợi…”
Tô Thời Sơ cắn răng, vòng thứ hai cô thắng.
Vòng cuối cùng.
Tô Thời Sơ nhìn Lục Cảnh Thâm trong khoảng cách gần như vậy khiến cho trái tim cô đập liên hồi. Cách một lớp mặt nạ, cô vẫn cảm nhận được đôi mắt thâm thúy của anh đang nhìn chằm chằm cô, trên môi cũng nở nụ cười với cô.
Giống như đang nói: ‘Tôi tóm được đuôi của cô rồi.’
Trong khoảnh khắc đó, Tô Thời Sơ giật mình, ra bao.
Còn Lục Cảnh Thâm, ra kéo.
“Ôi, Lục thiếu thắng rồi!”
“Không hổ là Lục thiếu!”
Sắc mặt Tô Thời Sơ phức tạp, không suy nghĩ nhiều, nâng ly rượu trước mặt lên một hơi uống cạn.
“Chậm một chút.”
Lục Cảnh Thâm lên tiếng, tuy không lớn giọng nhưng lại khiến cho mọi người im lặng ngay lập tức.
“Tiểu thư xinh đẹp, tôi muốn nếm thử hương vị trong ly rượu của cô.”
Trên mặt người đàn ông thể hiện sự chân thành, khuôn mặt tuấn tú bày ra vẻ khẩn cầu không thể từ chối: “Tôi nghĩ, chắc là cô sẽ không từ chối yêu cầu nhỏ nhoi này của tôi phải không?”
Tô Thời Sơ đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy sự lãnh đạm và mưu tính lóe lên trong đáy mắt của Lục Cảnh Thâm, sống lưng cô bỗng nhiên lạnh toát.
Cô chắc chắn Lục Cảnh Thâm đã nhận ra cô.
“Tôi…” Tô Thời Sơ mở miệng muốn cự tuyệt, quay đầu tìm Ôn Thư muốn cầu cứu cô ấy.
Nhưng tìm kiếm một hồi cũng không thấy bóng dáng của Ôn Thư ở đâu.
Trong lòng Tô Thời Sơ rất hoảng hốt, ánh mắt có phần không tự nhiên, cô căn bản không dám nhìn Lục Cảnh Thâm trước mặt nữa.
Nhìn thấy cô do dự, Lục Cảnh Thâm nhếch môi, nở nụ cười quỷ mị: “Như thế nào, ngượng ngùng sao, hay là không dám?”
“Chẳng lẽ, trong rượu này…” Lục Cảnh Thâm còn chưa dứt lời, ngón tay của anh ta đã chạm đến ly rượu của cô, rõ ràng có ý khiêu khích.
Nếu như bây giờ việc cô uống nước đường bị vạch trần trước mặt mọi người, Tô Thời Sơ cũng không biết những người đàn ông đến uống rượu vừa rồi có gây ra chuyện gì náo động hay không!
“Bỏ đi.” Bỗng nhiên Lục Cảnh Thâm ngửa người ra sau, tựa lưng vào ghế, giọng nói lười biếng, đôi mắt thâm thúy nheo lại:
“Không chọc cô nữa, cô uống ly rượu này của tôi, chắc là được chứ?”
Trong lòng Tô Thời Sơ lộp bộp vài tiếng như rơi xuống đáy, lông mi khẽ run rẩy.
Hoặc là để Lục Cảnh Thâm uống ly nước đường của cô, vạch trần cô trước mặt mọi người.
Hoặc là cô tự mình uống ly vodka trước mặt anh ta, nhưng vodka uống vào sẽ khiến cho cô say đến bất tỉnh nhân sự.
Chỉ được lựa chọn một trong hai.
Tô Thời Sơ nhắm mắt lại, không đợi Lục Cảnh Thâm nói gì thêm, vươn tay đoạt lấy ly rượu trước mặt anh, trực tiếp uống cạn.
Trong nháy mắt, chất lỏng nóng bỏng chảy xuống cổ họng, lướt qua thực quản trôi vào dạ dày của cô.
“Tửu lượng của tiểu thư thật tốt.” Giọng nói trầm thấp của Lục Cảnh Thâm có chút thờ ơ và lạnh nhạt.
Uống xong ly rượu này, cơ thể Tô Thời Sơ lập tức có phản ứng, làn da bắt đầu phiếm hồng rõ ràng, vành tai cũng đỏ ửng nóng rực, cô biết cơ thể mình đã bắt đầu có dấu hiệu không ổn.
Cô không nghĩ đến ly rượu này lại có tác dụng mạnh đến như vậy.
Trong đầu cô là một mảng lộn xộn, ánh mắt mơ hồ thất thần, nhưng đầu óc vẫn cố gắng giữ lấy một chút tỉnh táo, cô muốn chạy về phòng nghỉ, né tránh Lục Cảnh Thâm trước mặt.
Cô có linh cảm tiếp theo sẽ không có chuyện gì tốt đẹp.
“Tô tiểu thư.”
Giọng nói của Lục Cảnh Thâm trầm thấp quỷ mị, giống như âm thanh dụ dỗ của ma quỷ, truyền đến tai của Tô Thời Sơ giống như một câu thần chú, khiến cô đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn trực diện vào đôi mắt hẹp dài của anh ta.
Trong khoảnh khắc đó, Tô Thời Sơ bỗng nhiên cảm giác được cơ thể mình giống như rơi xuống, đắm chìm trong đôi mắt của anh ta, không thể nào thoát ra được, y như cảm giác rơi xuống vũng bùn lầy.
Chuông báo động trong cô rung lên, nhưng cô không có khả năng phản kháng trong lúc này.
Có thứ gì đó không ổn với ly rượu này!
“Đi theo tôi, được không?”
Giọng nói của Lục Cảnh Thâm cực kỳ dịu dàng, giống như một dòng nước mát dẫn dụ Tô Thời Sơ nhảy vào đó.
Ma xui quỷ khiến, Tô Thời Sơ không thể khống chế cơ thể của mình, chậm rãi đi xuống khỏi sân khấu, ở trước mặt tất cả mọi người, chủ động đặt tay mình lên tay phải của Lục Cảnh Thâm.
Trong nháy mắt, đám đông đồng loạt hoan hô, những tiếng hú hét chói tai vang lên liên tục.
“Tô tiểu thư, cô rất nghe lời, cô có đồng ý đi với tôi đêm nay không?” Khóe môi Lục Cảnh Thâm vẫn luôn mỉm cười, nụ cười lịch sự ôn hòa, nhưng nụ cười tao nhã như hoa anh túc ấy lại là sự nguy hiểm khiến người ta mê đắm.
Trong đầu Tô Thời Sơ rõ ràng vẫn còn một chút tỉnh táo, cố gắng muốn rút tay ra khỏi người đàn ông trước mặt. Nhưng cô phát hiện cơ thể không nghe theo lý trí của cô, tùy ý để anh ta dẫn đi, giống như cô cam tâm tình nguyện làm điều này.
…
Khi Ôn Thư quay lại thì phát hiện Tô Thời Sơ mất tích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]