Chương trước
Chương sau
Mặc dù bề ngoài Tô Thời Sơ nói chuyện nhiệt tình vui vẻ với An Nhược Tình, nhưng trong thâm tâm vẫn không thể nào bỏ qua ánh mắt lạnh lùng sau lưng.

Tống Thanh Thanh cũng cẩn thận quan sát, Tô Thời Sơ và An Nhược Tình ăn mặc rất trang trọng. Hơn nữa phong cách còn rất giống nhau, xem ra là An Nhược Tình đã tự tay chọn cho Tô Thời Sơ.

Nhiều năm như vậy, cô vẫn luôn tìm mọi cách lấy lòng An Nhược Tình, nhưng vẫn chưa bao giờ được đối xử như vậy!

Mà Tô Thời Sơ, lại dễ dàng có được sự yêu thương của An Nhược Tình, cô ấy dựa vào cái gì cơ chứ!

Nghĩ đi nghĩ lại, nắm tay của Tống Thanh Thanh siết chặt, đầu ngón tay thon dài bóp vào lòng bàn tay, tạo thành những vết bấu, nhưng cô lại không hề cảm thấy đau đớn.

“Ân phu nhân.” Tống Thanh Thanh nghiến răng, kìm nén cơn tức giận của mình, gương mặt cứ như thể cố trưng ra một nụ cười giả dối:

“Không phải bác đã có hẹn trước với cháu sao…”

“Cô gọi Ân phu nhân nào?”

An Nhược Tình ngẩng đầu lên, nụ cười vừa rồi đối với Tô Thời Sơ chậm rãi tan biến đi, chỉ còn lại dáng vẻ nghiêm nghị: “Chỗ này có hai Ân phu nhân, cô muốn tìm người nào?”

Tống Thanh Thanh cảm thấy, nụ cười trên mặt mình một giây cũng không thể nào gắng gượng thêm được nữa.

Thời gian này, cô đã tìm mọi cách để liên lạc với An Nhược Tình, muốn một lần gặp mặt nói chuyện với bà ấy. Nhưng kết quả đều bị từ chối. Hôm nay chú Lượng đột nhiên thông báo, nói phu nhân muốn gặp cô, cô mừng rỡ như điên, vội vội vàng vàng chạy tới.

Vốn tưởng rằng An Nhược Tình đã nghĩ thông suốt, muốn chấp nhận cô làm con dâu Ân gia, nhưng cô không thể ngờ rằng mình sẽ nhìn thấy một cảnh tượng như vậy!

Bà ấy thậm chí còn làm bẽ mặt cô trước mặt Tô Thời Sơ.

“Sao?” An Nhược Tình cao giọng, ánh mắt nguy hiểm.

“Cháu…” Sắc mặt Tống Thanh Thanh tái nhợt đi, đối mặt với đối phương trong giọng nói bức hỏi, cô dĩ nhiên chống đỡ không nổi, cổ họng như bị người ta nhét đầy bông gòn.

Không phải là cô không có năng lực phản bác An Nhược Tình, mà là cô không muốn gây mâu thuẫn.

Tống Thanh Thanh vẫn trong bộ quần áo thuần khiết như trước. Thân thể gầy yếu mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, giống như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.

“Bác đừng làm khó cô ấy nữa, nếu đã tới rồi, thì cũng ngồi xuống đây đi.” Tô Thời Sơ nhìn không hiểu, nhưng vẫn mím môi hoà giải.

An Nhược Tình ngẩn ra, ánh mắt loé lên tia thất vọng, chậm rãi quay đầu nhìn chỗ khác.

Nha đầu Tô Thời Sơ này, cái gì cũng tốt, nhưng lại quá tốt bụng, đây không phải là chuyện tốt gì.

Nghe vậy, Tống Thanh Thanh càng nghiến răng nghiến lợi, cô thật không ngờ, mình lại cần Tô Thời Sơ giúp đỡ, nỗi căm hận trong lòng càng sâu đậm hơn.

Giả vờ ân cần gì chứ?

Không phải là cô ta đã cướp đi Ân Dĩ Mặc của cô đi rồi sao?

“Vậy thì cứ theo lời thiếu phu nhân nói, kéo cho cô ta một cái ghế dựa tới đây đi.” Giọng điệu An Nhược Tình lạnh nhạt hơn một chút, hai mắt khép hờ, không hề nhìn về phía hai người bọn họ.



Tô Thời Sơ không khỏi thở dài trong lòng, cô hối hận vì đã không tiếp nhận lòng tốt của lão phu nhân, nhưng cô cũng không thể nào trơ mắt nhìn một bệnh nhân đứng ở đó lâu như vậy.

Huống chi, nếu Ân Dĩ Mặc biết cô liên hợp với mẹ anh ta cùng nhau gây khó dễ cho Thanh Thanh của anh, chỉ sợ hắn sẽ nổi đoá lên.

Phỏng chừng, anh còn có thể đối xử lạnh nhạt với cô như lần trước khi cô nghe nhầm điện thoại.

Trái tim cô chua xót, cô khịt mũi, nhưng nụ cười vẫn không mất đi phần tao nhã:

“Tống tiểu thư, chào buổi chiều.”

Tống Thanh Thanh không chấp nhận sự ưu ái mà Tô Thời Sơ có được, không thèm liếc mắt nhìn cô một cái, ngược lại nhìn về phía An Nhược Tình:

“Bác gái, cháu thực sự rất muốn gặp bác một lần để nói cho rõ mọi hiểu lầm lúc trước.”

Hiểu lầm?

Đồng tử Tô Thời Sơ co rụt lại, chợt nhớ tới lúc trước Ân Dĩ Mặc nói, An Nhược Tình và Ân Dĩ Yên đều rất ghét Tống Thanh Thanh.

Cả hai người đều rất hiền lành và tốt bụng, không giống như kiểu vì thân thể Tống Thanh Thanh không tốt mà từ chối gả vào Ân gia.

Lùi lại một bước mà nói, thân thể của cô cũng không thích hợp mang thai, nhưng chưa từng thấy An Nhược Tình và Ân Dĩ Yên từng có nửa phần bài xích cô.

“Nếu cô đã nghĩ như vậy, thì cứ việc nói đi.”

An Nhược Tình xoa xoa huyệt thái dương, khuôn mặt không hề che giấu đi sự mệt mỏi, ngay cả mặt mũi chính diện cũng không hướng về cô ta.

Tống Thanh Thanh mừng rỡ, vừa muốn mở miệng, nhưng lại nhìn thấy Tô Thời Sơ đang len lén nhìn mình ở một bên, sắc mặt cô liền biến đổi, bắt đầu ấp úng:

“Tô tiểu thư là người ngoài, chỉ sợ là…”

Lông mày An Nhược Tình lập tức nhíu chặt, cô vẫn luôn đoan trang quý phái, thế nhưng lại cảm thấy toàn thân có chút lạnh lẽo.

“Đây là vợ do đích thân Ân thiếu cưới vào cửa, là thiếu phu nhân của Ân gia. Xin cô Tống chú ý lời nói.”

Giọng nói của chú Lượng đột nhiên vang lên, mang theo cảm giác áp bức mãnh liệt.

“Cô có thể nói ở đây, hoặc là không nói gì cả.” An Nhược Tình rõ ràng là không có ý định cho Tống Thanh Thanh con đường sống:

“Nếu hôm nay không nói, về sau cũng không cần phải nói.”

Một người phụ nữ lớn tuổi như An Nhược Tình đã sớm nhìn thấu quá nhiều chuyện đời, lần gặp mặt hôm nay cũng là do bà cố ý sắp đặt.

Tô Thời Sơ là một cô gái tốt, bà không muốn giấu cô.

Nhìn ra dụng ý của An Nhược Tình lần này, Tống Thanh Thanh cuối cùng cũng đã hiểu ra.

Đây là muốn cho Tô Thời Sơ nghe cô kể từng câu từng chữ về những vụ bê bối năm đó!



Toàn thân Tống Thanh Thanh run rẩy. Đôi môi cầm cập. Đôi mắt long lanh khiến người ta thương tiếc kia lúc này nhuốm vài phần hận thù.

Nhận thấy sự bí ẩn trong bầu không khí của hai người, Tô Thời Sơ càng thêm tò mò, rốt cuộc đó là loại “hiểu lầm” gì, mới có thể khiến An Nhược Tình chán ghét cô ta như thế.

Nhưng rõ ràng, Tống Thanh Thanh không muốn cho cô biết.

“Quên đi, bác gái, người không có lỗi không cần thanh minh.” Tống Thanh Thanh đổi chủ ý, bỗng nhiên thẳng lưng, khuôn mặt vẫn hiền hoà:

“Nếu phu nhân không muốn nghe, vậy cháu cũng sẽ không làm mất hứng của người.”

“Chúng ta có cơ hội…”

“Ân tổng, ngài không thể vào trong!”

Đúng lúc này, cửa thang máy bỗng nhiên mở ra, một người đàn ông cao lớn anh tuấn cất bước xông ra, theo sau là nhân viên bảo vệ đang ngăn cản anh ta.

Áo sơ mi chỉnh tề, quần dài đen tuyền, cả người uy nghiêm quý phái, như một vị thần giáng thế.

Tống Thanh Thanh bình tĩnh nhếch môi, trên mặt hiện lên một tia tâm cơ, một giây sau, trong hốc mắt lại giàn giụa nước mắt.

Tô Thời Sơ thật khéo vừa đúng lúc liếc được một màn biến sắc của cô ta.

Trực giác thứ nhất, người phụ nữ này có gì đó không ổn lắm.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy trên đỉnh tòa nhà, khuôn mặt điển trai của Ân Dĩ Mặc lập tức như bị phủ lên một tầng sương mù âm u.

An Nhược Tình cũng không hề bất ngờ trước sự xuất hiện của Ân Dĩ Mặc. Ánh mắt bà thờ ơ liếc Tống Thanh Thanh một cái, châm chọc nói:

“Thời gian trôi qua lâu như vậy, cũng chẳng có chút tiến bộ gì.”

“Phu nhân, bác có ý gì vậy ạ?” Tống Thanh Thanh bị nói như vậy, hai mắt đẫm lệ đảo quanh:

“Bác nói mời cháu uống trà chiều, cháu vui vẻ đến, vì sao phải làm khó cháu như vậy chứ…”

Hoàn toàn không còn chút gì là bộ dạng nghiến răng nghiến lợi lúc nãy.

Thật là bạch liên bông!

Thật biết dùng nước mắt, sớm không khóc, muộn không khóc, nhất định phải giàn giụa nước mắt ngay khoảnh khắc Ân Dĩ Mặc xuất hiện.

Tô Thời Sơ rút ánh mắt về, chậm rãi nhìn về phía người bên kia.

Cùng lúc đó, Ân Dĩ Mặc cũng ngẩng đầu, đôi mắt hẹp sâu thẳm nhìn xuyên qua tầng tầng lớp lớp.

Và thứ đầu tiên anh ấy nhìn, lại là Tô Thời Sơ.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.