“Tôi không ngờ anh lại xuất hiện ở chỗ này.” Ân Dĩ Mặc mím môi, trong đôi mắt vốn bình tĩnh không gợn sóng bỗng nhiên hiện lên một tia sát ý.
Một giây sau, nắm đ.ấ.m của Ân Dĩ Mặc đã đập thẳng vào mặt của Lục Cảnh Thâm.
“Dĩ Mặc!”
“Cảnh Thâm!”
Những tiếng thét chói tai cũng không thể ngăn cản được nắm đ.ấ.m của Ân Dĩ Mặc.
Lục Cảnh Thâm không né tránh, khẽ kêu lên một tiếng, nhận lấy cú đ.ấ.m mạnh mẽ. Gương mặt vốn tuấn tú lập tức đỏ lên một mảng, thoạt nhìn rất đau đớn.
“Ân Dĩ Mặc, anh điên rồi!” Phương Đào Phỉ chạy đến, kéo Lục Cảnh Thâm ra sau lưng, muốn che chở anh ta, trong mắt thể hiện sự cảnh giác với người phía trước:
“Anh uống nhiều rồi à? Cảnh Thâm vừa trở về, sao anh lại đánh anh ấy?”
Đối mặt với sự chất vấn của Phương Đào Phỉ, Ân Dĩ Mặc không nói gì, hai tay cho vào túi, vẻ mặt bình tĩnh:
“Hắn đáng bị đánh.”
Đối với câu trả lời và phản ứng của Ân Dĩ Mặc, Lục Cảnh Thâm cũng không tức giận, trên mặt vẫn nở nụ cười như gió xuân:
“Dĩ Mặc nói không sai, Phỉ Phỉ đừng lo lắng, hai người bọn anh chỉ đùa giỡn thôi.”
“Đây mà là đùa giỡn cái gì…” Trong mắt Phương Đào Phỉ thể hiện sự lo lắng, nhưng không tiếp tục hỏi, lập tức chạy đến tủ đông lấy đá và khăn vải cho Lục Cảnh Thâm.
Người sáng suốt đều nhìn ra được Ân Dĩ Mặc và Lục Cảnh Thâm có mâu thuẫn với nhau, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-cam-duc-co-vo-ngot-ngao/3650007/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.