Chương trước
Chương sau
Nghe được giọng nói khàn khàn của Ân Dĩ Mặc , cả người Tô Thời Sơ căng thẳng, ngẩng đầu nhìn đối phương.

Gương mặt của người đàn ông bị bóng tối che khuất, cô không thấy rõ vẻ mặt của anh, chỉ có thể thấy một đôi mắt đen nhánh dài hẹp.

“Ân tổng, hiện tại cũng đã muộn rồi, nên nghỉ ngơi thôi.” Tô Thời Sơ vội vàng túm lấy vạt áo, cố gắng che lại thêm càng nhiều bộ phận.

Chính vì kéo như vậy, quả thật phần đùi được che lại không ít, nhưng cúc áo trước n.g.ự.c lại lập tức bung ra vài cái, b.ắ.n ra ngoài.

Nhất thời trong phòng rơi vào yên tĩnh.

Tô Thời Sơ: Mẹ nó, cũng thật là xấu hổ…

Cô nuốt nuốt nước bọt, một lần nữa lấy hết can đảm đối mặt với người đàn ông.

Giờ phút này thân hình người đàn ông cao lớn, từ trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt đen sâu thăm thẳm, nương theo ánh đèn ấm áp yếu ớt, Tô Thời Sơ có thể nhìn thấy đôi môi anh hơi sáng bóng.

“Ân tổng, áo sơ mi này, rất mắc sao?” Tô Thời Sơ mở miệng, có chút khóc không ra nước mắt, muốn ngẩng đầu hỏi trời nhưng nói không nên lời.

Trong tiểu thuyết, quần áo của tổng giám đốc không phải đều có giá hàng trăm nghìn đô la sao, rồi được làm thủ công sao, nhưng sao cái áo cô chọn chất lượng lại kém như vậy? Cái áo này với cái áo kém chất lượng cô mua trên mạng chỉ có giá mấy chục ngàn, giá mấy chục ngàn mà còn miễn phí vận chuyển nữa thì có chất lượng gì đây?

“Rất mắc.” Trong đáy mắt Ân Dĩ Mặc loé lên vẻ tinh nghịch, anh không ngờ đến vào lúc này, người phụ nữ này vẫn còn nghĩ đến vấn đề tiền bạc.

Nghe được anh trả lời, Tô Thời Sơ liền đề phòng, bất chấp tình cảnh bối rối hiện tại, vẻ mặt cô cảnh giác hỏi: “Có bao nhiêu con số?”

Ân Dĩ Mặc mím môi, nhìn thấy cảnh xuân đang hiện rõ trước mắt, nhưng vẫn nghiêm trang tính toán giá của áo sơ mi, trong khoảng thời gian ngắn, anh không có cách nào đoán được suy nghĩ của nữ nhân trước mắt rằng cô thật sự để ý đến giá của áo sơ mi, hay chỉ đang cố gắng thu hút sự chú ý của anh.

Anh cúi đầu, nhìn thấy sườn mặt trong bóng tối của Tô Thời Sơ.

Tóc cô còn có chút ẩm ướt, dưới ánh đèn mờ ảo càng thêm quyến rũ mê người, nhịp tim anh vốn đang đập ổn định, lại một lần nữa đập loạn nhịp.

Lại nhớ đến đêm đó, đồng tử Ân Dĩ Mặc co lại một chút.

“Yên tâm đi, cô có thể trả được.” Yết hầu Ân Dĩ Mặc chạy lên chạy xuống, anh không cho nữ nhân thời gian phản ứng, đã đánh úp ôm ngang cô lên.

Tô Thời Sơ hoảng sợ kêu lên một tiếng, muốn giãy giụa, lại sợ ngã từ trong n.g.ự.c anh xuống, đành phải nín thở, ôm chặt cổ anh.

Một trận trời đất quay cuồng, Tô Thời Sơ chỉ cảm giác được mình đã nằm trên một cái giường lớn cực kỳ mềm mại, không đợi cô tập trung tinh thần quan sát xung quanh, thân hình người đàn ông đã đè xuống, nhất thời che khuất ánh đèn.



Khoảng cách giữa hai người được kéo gần, nhìn gương mặt anh tuấn được phóng đại trước mặt, môi Tô Thời Sơ khẽ mở ra, trong khoảng thời gian ngắn lại quên mất tình cảnh xấu hổ của mình.

Ngoại trừ những thứ khác không nói, gương mặt này của Ân Dĩ Mặc , đúng là thật sự khiến người khác thần hồn điên đảo.

“Đang nhìn cái gì?” Ân Dĩ Mặc cười như không cười nhìn chằm chằm người phụ nữ bên dưới, có chút không vui nhìn nàng vào lúc này mà còn có thể phân tâm.

Tô Thời Sơ mím môi, trực tiếp nói ra suy nghĩ trong lòng mình: “Tôi đang nhìn gương mặt đẹp trai của anh.”

Đáy mắt Ân Dĩ Mặc hiện lên vẻ kinh ngạc, khóe môi càng kéo rộng hơn: “Tô Thời Sơ, câu này của cô, cũng không thể khấu trừ tiền áo được đâu.”

“Tôi biết.” Tô Thời Sơ nghe anh nhắc đến tiền, trong nháy mắt sắc mặt có chút méo mó, cũng không còn tâm trạng để thưởng thức mỹ nam nữa.

Muốn tiền thì không có, cần mạng thì có một cái, hơn nữa vốn đã đồng ý với Ân Dĩ Mặc là sẽ sinh con cho anh, đây là nội dung của hợp đồng, cô không cần phản kháng.

Nghĩ như vậy, cô ngưỡng cổ lên, dáng vẻ không sợ chết, đại nghĩa lẫm liệt.

Ân Dĩ Mặc nới lỏng cổ áo Tô Thời Sơ, vừa chuẩn bị cởi nút áo còn lại của cô thì chú ý thấy hai mắt cô nhắm chặt, đôi môi còn có chút run rẩy, động tác đột nhiên dừng lại giữa không trung.

Tô Thời Sơ nhắm hai mắt thật lâu, không cảm nhận được động tác tiếp theo của Ân Dĩ Mặc , thử thăm dò mở một con mắt, rồi lại mở tiếp con còn lại.

“Ân… Ân tổng?” Tô Thời Sơ nhìn thấy Ân Dĩ Mặc một tay chống giường, đang ung dung nhìn cô, nhất thời hai má Tô Thời Sơ nóng lên:

“Anh đang làm gì vậy?”

Ân Dĩ Mặc đem tất cả vẻ mặt của nàng thu vào đáy mắt, chỉ cảm thấy nữ nhân này có biểu cảm rất phong phú, dù là thẹn thùng xấu hổ hay sợ hãi, mỗi vẻ đều có loại phong tình khác nhau.

“Tôi đáng sợ như vậy sao?” Ân Dĩ Mặc sờ sờ cằm, cảm giác xúc động khó hiểu vừa rồi cũng tiêu tán hết, anh xoay người một cái, nằm xuống bên cạnh cô, không chạm vào cô nữa.

“Cô không cần phải ngủ phòng dành cho khách, nếu mẹ tôi biết tôi với cô chia phòng ra ngủ, đoán chừng lại sẽ xảy ra không ít chuyện.” Giọng nói của người đàn ông từ phía bên cạnh truyền đến, không chút cảm xúc.

“Yên tâm, tôi sẽ không chạm vào người cô.”

Nhìn thấy không phát sinh chuyện trong suy nghĩ của mình, lại còn nhận được lời hứa của anh, Tô Thời Sơ có chút ngoài ý muốn.

Xác định quả thật anh không có ý định đụng vào mình nữa, Tô Thời Sơ thở phào nhẹ nhõm, đặc biệt như trút được gánh nặng, vui vẻ túm lấy chăn trùm lên người, yên ổn nhắm hai mắt lại.



Lần đầu tiên ngủ với Ân Dĩ Mặc , Tô Thời Sơ đáng ra còn có chút căng thẳng. Nhưng khoảng thời gian này ở bệnh quả thật quát mệt mỏi, thần kinh vốn căng thẳng của cô cũng bởi vì quá mệt mỏi mà được thả lòng, không bao lâu sau thì ngủ thiếp đi.

Mà Ân Dĩ Mặc ở bên kia, lại trằn trọc, khó có thể ngủ được.

Bên tai nghe tiếng hít thở đều đặn của người phụ nữ, xen lẫn giữa hơi thở còn ngửi thấy mùi hoa nhàn nhạt trên người cô, anh chỉ cảm thấy thần kinh mình đang không ngừng bị trêu chọc, huyệt thái dương phập phồng.

Nghĩ đến đây, Ân Dĩ Mặc cau mày, xoay người muốn đổi ý: “Tô Thời Sơ.”

Tô Thời Sơ ở bên cạnh vẫn ngủ ngon lành, vẻ mặt cũng vô cùng an tâm, trong nháy mặt khiến Ân Dĩ Mặc không đành lòng gọi cô dậy.

“Cô... thôi quên đi.” Ân Dĩ Mặc ảo não cắn răng, xốc chăn lên bước vào phòng tắm.

Đường đường là Ân tổng, thế nhưng có một ngày lưu lạc đến bước đường phải tắm nước lạnh để ổn định lại cảm xúc của mình. Nếu nói chuyện này cho người khác biết, chỉ sợ sẽ khiến người ta cười rụng răng mất.

Lăn qua lăn lại một hồi, cuối cùng anh cũng tĩnh tâm lại, dần dần không chống lại được cơn buồn ngủ, nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Sáng sớm hôm sau.

Ân Dĩ Mặc còn chưa mở mắt, đã cảm giác có một loại áp lực khó hiểu nào đó đè trước n.g.ự.c mình, khiến anh hít thở không thông.

Anh cau mày, mở mắt ra liền nhìn thấy Tô Thời Sơ đang ngủ với tư thế cực kỳ khó coi, chân tay giống như xúc tua bạch tuộc quấn lấy người anh, môi khẽ mở, không biết đang mơ giấc mộng đẹp gì.

Lúc Ân Dĩ Mặc thức dậy là lúc anh dễ dàng tức giận nhất, anh không chút do dự, một đạp đạp cô từ trên giường, bay xuống đất.

Vốn Tô Thời Sơ còn đang đắm chìm trong giấc mộng đẹp, bỗng nhiên bị đau làm cho tỉnh dậy, cô đột nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở lớn, liền nhìn thấy mình đang nằm sõng soài trên sàn của phòng ngủ.

May mắn thay, sàn phòng ngủ của Ân Dĩ Mặc được trải thảm rất dày, ngã cũng không đau lắm.

Tô Thời Sơ phản ứng chậm chạp, ngẩng đầu nhìn người trên giường, lại cúi đầu nhìn mình đang nằm trên sàn nhà, gãi gãi mái tóc rối bời:

“Tôi tự mình lăn xuống?”

Ân Dĩ Mặc giật giật khóe môi: “Cứ coi như vậy đi.”

Đối mặt với gương mặt vừa mới tỉnh ngủ có chút ngốc nghếch của cô, anh thật sự rất khó mở lời nói cho cô biết, thật ra là do chính anh đá cô xuống đất.

 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.