Một cô gái tựa như pha lê chỉ sợ chạm vào sẽ vỡ tan mất. Hình Hạo Dân dịu dàng lau nước mưa trên mặt rồi lấy áo khoác đắp lên người cô.
"Tôi đã gửi bằng chứng qua phía cảnh sát...xác thực ông ấy không phải kẻ giết người..Hồ Tự Chinh và gia đình ông ấy vô tội...tha cho họ đi"
"Được..được, anh tha cho bọn họ...Tiểu Nhiên, chúng ta sang nước ngoài sống được không ?"
"Hừ..anh giết em tôi rồi còn giả nhân giả nghĩa làm gì tôi thật sự sợ các người rồi"
Hình Hạo Dân nhìn cô gầy yếu trong lòng đau đớn mà muốn ôm chặt lấy cô vào lòng nhưng...cô gái ở trước mặt hắn bây giờ tựa như một hoa hồng xanh đầy gai nhọn...lạnh lùng lại cô độc xinh đẹp như độc dược lại không thể chạm vào.
"Tiểu Nhiên đợi hết mưa rồi anh đưa em về"
"Không cần..tôi tự về"
Một chữ "về" nói ra tuy là vậy nhưng cô không biết đi về đâu nữa. Cuộc sống cô quá mệt mõi thậm chí giống nó đang ép chết cô vậy...có thể như Phó Thiếu Thần nói hay không.
*"Đ**ừng điều tra quan tâm đến vụ án này nữa..."*
Bạc Nhiên mở cửa xe lạnh lùng bước đi, Hình Hạo Dân không thể giữ cô. Muốn đưa tay ôm cô nhưng lại thôi cứ đưa mắt nhìn cô bước đi trong mưa...
BA NGÀY SAU.
Hồ Tự Chinh được thả ra với sự bảo lãnh của Hình Hạo Dân và còn được xuất ngoại sang mỹ sống một cuộc sống bình dị an nhàn.
Ôn Mỹ Hà sau khi biết được việc này thì không khỏi nổi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-bac-ti/2255696/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.