Người đàn ông này đã bao năm trôi qua vẫn luôn như thế không thay đổi...chỉ là sự dịu dàng từ cái ôm này thật lạ lùng cô chưa bao giờ thấy hắn ôn tồn ôm lấy cô như thế.
"Về nhà..chúng ta về nhà đi Mặc Yên, anh thật sự rất nhớ em"
"Tôi không thể về..con gái tôi hiện tại ở đây rất tốt và tôi không muốn con bé phải chịu bất kì tổn thương nào từ các người"
"Mặc Yên..anh sẽ bảo vệ em và con..đừng đi nữa"
Giọt nước mắt trào ra tựa như hư không, Kỷ Mặc Yên không thể kiềm chế nỗi mà tựa vào lòng hắn khóc nức nở ra tiếng.
Người đàn ông này đã sáu năm..cô đã nhớ hắn đến nỗi khóc đỏ cả mắt hằng đêm, nhìn thấy hắn trên báo đài hay tivi cùng những người phụ nữ khác thì lòng cô tựa như bị xé ra từng mảnh...cô rất sợ phải gặp lại hắn vì cô nhất định sẽ không tự chủ mà ôm lấy người đàn ông vô tình này...
"Đừng khóc nữa..anh đưa hai mẹ con về..Mặc Yên hứa với anh đừng bỏ đi đâu nữa..được không ?"
"Được..em hứa"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Đã ba tháng trôi qua, Dạ Đường Tâm cũng đã mềm lòng chấp thuận hai người...chỉ là ông không ngờ một ngày nào đó Dạ Dịch Nhân lại yêu một người con gái đến mức sống chết như thế.
Buổi chiều nhẹ nhàng, nắng đỗ ấm áp. Kỷ Mặc Yên cùng Dạ Dịch Nhân dạo phố mua không ít đồ, cho đến khi đi đến một cửa hàng hoa có nhạc phát ra dịu dàng êm ả.
"Mặc Yên...làm vợ anh được chứ"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-bac-ti/2255686/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.