Lúc này, cũng đã hơn mười giờ đêm. Thành phố bắt đầu tĩnh lặng, những cơn gió thổi hiu lạnh về đêm làm cô hơi run người một chút.
Bạc Nhiên vừa tan làm, Phó Thiếu Thần cũng rời đi luôn. Dạ Dịch Nhân nhìn hắn cười nham hiểm, ngoài miệng thì lạnh lùng nhưng chẳng phải là đi theo người ta về đấy sao.
Phó Thiếu Thần đứng phía sau nhìn cô từ xa, tự nhiên lại cảm giác khó chịu hơi đau lòng nhìn cô.
Màn đêm gió lạnh dễ bệnh, một cô gái yếu ớt mỏng manh như Bạc Nhiên mà lại can đảm tiếp tục sống thế này suốt nhiều năm vậy sao. Tận ánh mắt của hắn hiện lên nỗi thán phục, không hiểu sao lại đi lại gần cô.
"Ây..da..đau quá đi"
Vì quá mệt mõi, Bạc Nhiên tinh thần không mấy bình thường nên không cẩn thận ngã trúng viên đá lớn dưới đất làm đôi chân bé nhỏ bị trày một vết thương.
"Mắt cô để trên trời sao..lên xe đi tôi đưa cô về"
Giọng của Phó Thiếu Thần khiến cô giật mình, hắn đã ở đây từ khi nào vậy. Nghe nói Phó thiếu gia tính khí lạnh lùng tàn ác sao lại trở nên tốt bụng như thế...
"Không..không sao, tôi tự về được"
"Đúng là không biết nghe lời"
"A..thả tôi xuống..anh bị điên hả"
"Ngồi yên"
Hắn không nói không rằng bế cô lên xe, khuôn mặt lạnh lùng nhưng lại mê hoặc người khác chết mất, tên này thật yêu nghiệt mà. Dù sao chân cũng bị thương nên thôi cứ để vậy cho tốt.
Một hồi sau, cũng đến nhà cô. Phó Thiếu Thần dường như không muốn để cô vào nhà hay sao í..hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-uoc-bac-ti/150941/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.