Chương trước
Chương sau
Hai người cửu biệt trùng phùng, một người cười toe toét, một kẻ mím chặt môi, biểu tình trên mặt hình thành tương phản rõ rệt. Tầm mắt Doanh Phong không ngừng qua lại giữa hai mắt Lăng Tiêu, muốn phán đoán Lăng Tiêu này đến cùng có phải là thật không, hay là cũng như dĩ vãng, chỉ là một ảo cảnh trong giấc mộng của anh.

Nhưng Lăng Tiêu trước mắt chân thật như vậy, nét tươi cười của cậu dù cách nhiều năm vẫn quen thuộc như thế, dù màu mắt đã thay đổi, nhưng thần thái trong đáy mắt vẫn phi dương (phấn chấn) như ngày cũ.

Thấy Doanh Phong chậm chạp không lên tiếng, Lăng Tiêu lại truy vấn, “Thế nào? Không nhớ rõ em rồi? Em thì lại luôn nhớ anh đó, kính mát thật không tồi.”

Doanh Phong lúc này mới nói ra câu nói đầu tiên kể từ sau khi họ gặp lại, “Mắt của em là chuyện gì?”

Lăng Tiêu theo bản năng nâng tay chạm lên khóe mắt một cái, "Nga, anh nói cái này a, chính là giống như anh thấy đó.”

Cậu hơi cúi đầu, cười nói, "Dù sao em cũng nhảy tới nhảy lui trong khe hở thời không, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh nguy hiểm, em cũng sợ hồn phi phách tán không thể chuyển sinh, nếu vậy chẳng phải sẽ không còn được gặp lại anh sao?"

Cậu nói xong liền đặt tay lên vai người có vóc dáng rất cao kia, “Đến, chào khế chủ trước của anh đi nào.”

Người cao to kia ho khụ một tiếng, có chút câu nệ mà kéo tay Lăng Tiêu xuống, tựa hồ không quen ân ái trước mặt người khác lắm.

Lời cậu hợp tình hợp lý, ngay cả Doanh Phong cũng tìm không ra sơ hở, với anh mà nói Lăng Tiêu chỉ tiêu thất vài thập niên, đối phương lại vượt qua tròn bốn nghìn năm. Thời gian đằng đẵng như vậy, đã đủ để quên hết mọi sự, dù có là tình cảm khắc cốt minh tâm, chỉ sợ cũng phải nhạt thành một tầng bụi mỏng.

Huống chi, trở thành khế chủ ngay từ ban đầu chính là lý tưởng của Lăng Tiêu, hiện giờ nguyện vọng của em ấy rốt cục đã thực hiện được rồi, với em ấy mà nói, đây hẳn là một kết cục tốt đi.

Lăng Tiêu trộm quan sát phản ứng Doanh Phong, anh không tỏ vẻ phẫn nộ, cũng không thể hiện bi ai, mà cứ đứng ở nơi đó không nói một lời. Ngăn cách bởi thấu kính đen tuyền, cậu cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng tầm mắt đối phương dừng trên người mình tạo thành, ngay lúc cậu đang chột dạ có phải chơi lố rồi không, một cái đầu tóc đỏ quen thuộc xuất hiện trong tầm nhìn.

"Doanh Phong, anh tìm được Tiểu Hôi... Lăng Tiêu!!" Tóc đỏ khiếp sợ hô to tên của người phía sau, cơ hồ trong nháy mắt liền nhảy đến trước mặt Lăng Tiêu, "Thật là cậu sao? Tớ không nhìn lầm chứ?"

"Tóc đỏ!" Lăng Tiêu gặp lại bạn cũ, cũng kích động nhảy dựng lên, hai người chẳng nghĩ ngợi gì gắt gao ôm chặt nhau, dùng phương thức này để biểu đạt tưởng niệm nhiều năm không thấy nhau.

Băng Xán chỉ chậm hơn vài bước, sau khi nhìn kỹ người mà Tóc đỏ đang ôm, chính anh cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.

“Đó thật là Lăng Tiêu sao?" Anh giống như nằm mơ mà hỏi Doanh Phong đứng lặng một bên không chút suy suyển.

Nếu như vừa rồi Doanh Phong còn có điều hoài nghi, thì giờ chứng kiến hai người kia lâu không gặp ôm nhau một chỗ vừa la hét vừa nhảy nhót, một tia nghi hoặc cuối cùng của anh cũng không còn tồn tại, đó chính là Lăng Tiêu, không phải bất luận kẻ nào giả tạo, lại càng không phải một cảnh tượng hư cấu.

"Lăng Tiêu! Tớ biết cậu còn sống mà, cậu nhất định còn sống!" Tóc đỏ chỉ biết lặp đi lặp lại nói năng lộn xộn để nói lên vui sướng của mình, Lăng Tiêu thì cao hứng đến mức vừa khóc vừa cười, khóe mắt rất nhanh phiếm nước mắt, lúc này Băng Xán bàng quan đứng nhìn một bên cũng đi tới.

"Lăng Tiêu..."

Hai người cuối cùng yên tĩnh trở lại, Lăng Tiêu mếu máo, buông Tóc đỏ ra, cũng nghiêng người trao đổi một cái ôm mạnh mẽ không lời với Băng Xán.

Đợi cái ôm này kết thúc, Băng Xán mới có thể xem xét cậu rõ ràng hơn, câu đầu tiên buột miệng nói ra tự nhiên cũng là câu đó, “Mắt của cậu…?”

"A? Làm sao vậy?" Lăng Tiêu lúc này mới chú ý tới hốc mắt mình ướt át, cậu thuận thế đưa tay lau nước mắt, lại “Ai nha" một tiếng.

Tóc đỏ thấy cậu cứ không ngừng dụi mắt, thân thiết hỏi, "Mắt cậu bị làm sao? Tớ xem xem... Không đúng, mắt cậu sao lại màu đen?”

Tóc đỏ lúc này mới hậu tri hậu giác hoảng sợ kêu lên, "Cậu ký khế ước với người ta? Còn là khế chủ? Vậy Doanh Phong làm sao bây giờ?!"

Lăng Tiêu lúc này mới miễn cưỡng mở con mắt phải bị dụi đến đỏ lên, hai người đối diện đều sửng sốt, đồng tử bên phải của cậu lại khôi phục màu khói đặc hữu của thiếu niên, so với mắt trái đen nhánh hình thành tương phản rõ rệt.

Tóc đỏ lắp bắp chỉ vào đồng tử bị cậu làm cho biến thành khác màu kia, “Cậu cậu cậu, đây rốt cuộc là sao?”

Lăng Tiêu tức giận đem thứ gì đó trong tay ném một phát, “Cái đồ rác rưởi gì đây, cọ xát mắt tớ đau quá, sao có thể có người đặc biệt mang nó chứ.”

Tóc đỏ cúi đầu, lại tìm không ra thứ cậu vừa ném, nhưng thấy Lăng Tiêu đào đào trong con mắt khác của cậu, hai mắt rốt cục khôi phục thành màu xám giống nhau, mà trên đầu ngón tay cậu lại có thêm một miếng hình tròn màu đen nho nhỏ.

"Đây, đây là cái gì?" người Thiên Túc cho tới bây giờ đều chưa từng gặp qua thứ này.

“Đây là tớ đặc biệt nhờ người mang từ hành tinh khác về đó, họ gọi cái này là đồng tử thẩm mỹ (contact lens  J),mang vào có thể thay đổi màu mắt, tớ làm sao biết đeo vô lại không thoải mái như vậy."

Tóc đỏ đông cứng giần giật khóe miệng, “Nhưng mà cậu mang vật này, rốt cuộc để làm gì?”

Lăng Tiêu lúc này mới nhớ tới dự tính ban đầu mình làm vậy, lúc này cứng nhắc liếc về phía Doanh Phong cách đó không xa, hai người tầm mắt một lần nữa đối diện, Lăng Tiêu theo phản xạ rùng mình.

"Hắc hắc, hắc hắc, " cậu cười khan nói, "Chỉ đùa một chút..."

Doanh Phong nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, rồi mới chuyển đầu qua nhìn khế tử trong miệng Lăng Tiêu, bị anh nhìn thật kỹ, cái người cao to dáng vẻ khôi ngô kia nơm nớp lo sợ lui ra sau một bước, hai bước, cuối cùng đột nhiên thân mình co rụt lại, người tiêu thất, một con lang xám quen thuộc xuất hiện tại chỗ, tiếp đó rón ra rón rén trốn ra sau lưng Lăng Tiêu, lừa mình dối người muốn đem cái thân mình to tổ chảng giấu đi, không cho Doanh Phong thấy.

"A a a!" Tóc đỏ ở một bên cả kinh hét lên, "Tiểu Hôi là người! Mày thế mà lại là người! Mày theo Doanh Phong cùng một chỗ nhiều năm như vậy cũng chưa từng biến thành người!” Ngay từ đầu bọn họ còn chờ mong Tiểu Hôi lớn lên sẽ biến thân thành người, đến tận khi Tiểu Hôi đã thành Đại Hôi rồi, họ mới không thể không bỏ qua ý nghĩ này, thừa nhận nó chỉ là một con lang bình thường.

"Ách, " Lăng Tiêu bất đắc dĩ giải thích, “Kỳ thật lúc tớ mới vừa thu nhận Tiểu Hôi, từng nói qua nếu nó biến thành người sẽ đưa nó quay về Lang Túc, lúc ấy nó tuy rằng nghe không hiểu nhưng vẫn cảm giác được, cho nên tiềm thức che chắn tầng thân phận con người kia. Tớ cũng vừa mới biết chuyện này, vừa lúc mắt của nó là màu xám nhạt, mới để nó phối hợp với tớ một chút, thật ra Tiểu Hôi cũng là bị ép buộc."

Mấy lời cuối, là cậu đặc biệt giải thích cho Doanh Phong nghe, từ biểu hiện của Tiểu Hôi, nhìn ra được nó vẫn rất sợ Doanh Phong, dù sao trên người Doanh Phong mang theo cái loại uy nghiêm của gia trưởng, khiến cho người thường ở cùng anh đều cảm nhận được cảm giác áp bách.

Tóc đỏ phô trương thanh thế muốn bắt cậu lại tính sổ, "Cậu ép Tiểu Hôi diễn trò với cậu còn chưa tính, lại còn đùa giỡn bọn tớ, cậu có biết Doanh Phong chờ cậu nhiều năm qua vất vả bao nhiêu không? Cậu còn lừa anh ta là ký khế ước với người khác hả?”

Cậu một mặt chất vấn một mặt tiếp cận, hay tay Lăng Tiêu che trước ngực, vừa cười vừa lui từng bước, "Ai tớ sai rồi, tớ đây chẳng phải là muốn cho các cậu kinh hỉ sao, tớ thật sự..."

Gót chân cậu giẫm mạnh vào thứ gì đó, ngay sau đó lưng cũng dán lên, chưa chờ Lăng Tiêu kịp phản ứng, từ phía sau đã vòng lại một đôi cánh tay, đem cậu ôm chặt vào ngực, lực lượng to lớn, cơ hồ muốn nghiền nát xương cậu.

Lăng Tiêu mới đầu cứng đờ, nhưng cậu tức khắc trầm tĩnh lại, hàng mi không ngừng phơ phất, khóe mắt vừa mới lau đi nước mắt lại lần nữa ánh lên huỳnh quang, miệng cũng không kìm được giương lên.

Dù cậu đã nỗ lực khắc chế tâm tình của mình, nhưng vừa cúi đầu, nước mắt vẫn bị trọng lực kéo xuống đập lên tay áo Doanh Phong, lưu lại nơi đó vệt nước đậm màu hơn những chỗ khác. Cậu muốn che giấu, định dùng tay che đi chứng cứ mình khóc rất mất mặt, nhưng khi chạm vào tay Doanh Phong, lòng bàn tay không tự chủ được buộc chặc.

Trong đất trời rốt cục chỉ còn lại riêng họ, sau bao nhiêu tưởng niệm hơn ngàn năm cách trở, rốt cục có thể đem người mình nhớ thương thật sâu ôm vào lòng.

Lần lượt nhìn họ thức tỉnh, ký khế ước, tiếp tục tay nắm tay chuyển thế, cậu rốt cục chờ được một người thuộc về mình, dù trước đó mỗi một đời đều cùng chung một linh hồn, nhưng chỉ có kiếp này là Doanh Phong của cậu. Là Doanh Phong mà trong mỗi một khe hở của thời không, cậu đều vì anh khắc xuống ’O-sa-mi-su-ka’; là Doanh Phong đời đời kiếp kiếp cùng cậu trao đổi linh hồn, không sớm không muộn vừa vặn thức tỉnh trong cùng một thời đại; là Doanh Phong vô luận cách xa nhau thời gian, không gian, nhớ thương cũng sẽ không vì ngày tháng hay khoảng cách mà phai nhạt.

“Em rất nhớ anh.” Câu này ấp ủ nơi cửa miệng vô số lần, rốt cục có thể chính miệng nói cho người này nghe.

Doanh Phong gác cằm lên hõm vai Lăng Tiêu, hơi thở mềm mại của anh liền phả bên tai Lăng Tiêu, “Anh cũng vậy."

Lăng Tiêu liền từ trước ngực anh xoay người lại, hai người rốt cục gần gũi mặt đối mặt, cậu nâng tay tắt đi kính mát của Doanh Phong, lúc này đây Doanh Phong ngưng mắt nhìn cậu, không còn theo bản năng tránh né ánh mặt trời. Họ tồn tại trong ảnh ngược đôi nhãn châu sắc xám của nhau, không có khác biệt thân phận khế chủ cùng khế tử, giống mỗi một đôi thiếu niên đơn thuần mến nhau, mặc sức tưởng tượng về tương lai có được vô vàn tốt đẹp.

Băng Xán kéo tay áo Tóc đỏ, hai người biết điều tránh đi, với những người trong mắt chỉ có lẫn nhau, hành động này không khỏi có vẻ dư thừa.

Tiểu Hôi cũng theo họ đi, hai người Vũ Tập tìm khắp nơi không thấy Tiểu Hôi, cũng tìm lại đây, xa xa chứng kiến Doanh Phong cùng một người ôm nhau, đi lại gần nhìn rõ gương mặt Lăng Tiêu, nhất thời cũng kinh ngạc đến ngây người.

“Tôi khuyên cậu nếu muốn ôn chuyện thì nên tối nay hãy quay lại,” Băng Xán hảo tâm nhắc nhở, "Có vẻ như trước mắt thoạt nhìn bọn họ chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình."

“Tôi đây sẽ…” Vũ Tập muốn nói mình sẽ không, nhưng mới nói được vài từ mũi đã cay cay phải dừng lại, hai người chờ được nhau có bao nhiêu không dễ dàng, nhiều năm qua bọn họ những người đứng xem đây thấy nhất thanh nhị sở, bởi vì Lăng Tiêu ly khai Doanh Phong lại lần nữa phong bế chính mình, tốt nghiệp với thành tích ưu tú nhất ở trường quân đội mà lại buông tha hết thảy ẩn cư nơi giáo đường, cùng hoa làm bạn, cùng lang đồng hành…

Nghĩ đến đây, anh thương tiếc xoa nhẹ đầu Tiểu Hôi, những năm gần đây nếu không có nó, thật khó mà tưởng tượng Doanh Phong phải một mình cô độc chờ đợi thế nào.

Tiểu Hôi thoải mái nheo mắt ngước đầu, Vũ Tập là một trong ba người có thể làm chuyện này, không giống Tóc đỏ, hồi nó còn nhỏ từng trêu cợt nó, từ đó về sau nó cứ thấy cậu là cắn.

"Nói cho anh biết một sự kiện a?" Tóc đỏ dùng giọng điệu ‘tôi nghẹn rất vất vả’ nói với Vũ Tập, trên mặt có một loại ý cười quỷ dị nào đó.

Vũ Tập mơ hồ có chút dự cảm chẳng lành, “Chuyện gì?”

"Tiểu Hôi là người."

Cái tay đang đặt trên đầu Tiểu Hôi cứng lại.

“Người Lang Túc.” Tóc đỏ lại vui sướng khi người gặp họa bổ sung một câu.

Vũ Tập máy móc quay đầu nhìn, thấy lông trên đầu Tiểu Hôi bị mình vò loạn thất bát tao, vội vàng chải gọn xuôi chiều cho nó, sau đó rút tay về, cuối cùng còn đuổi kịp một câu:

"Thất lễ."

Tiểu Hôi đại khái chỉ quen làm lang, mở mắt ra thấy Vũ Tập không sờ đầu nó nữa, từ trong yết hầu phát ra tiếng ư ử tiếc nuối trầm thấp.

Mà ở bên kia, đầu ngón tay Lăng Tiêu lại xoa nhẹ gương mặt Doanh Phong, một đường vuốt từ tóc mai xuống đến cằm, vẫn là độ cung mà cậu quen thuộc, nhắm mắt lại cũng có thể dùng ngón tay vẽ ra được.

Bình phục xúc động khi vừa gặp lại ban đầu, Lăng Tiêu trước đó một giây còn kích động rơi lệ giờ lại nhịn không được nín khóc mà cười, nước mắt còn vương trên vành mắt, mà cậu thì đã cười thành tiếng. Loại vui sướng toát ra từ nội tâm, như đang nhấm nháp thứ mật ong ngọt ngào nhất thế gian, khiến người ta không khỏi từ miệng tới mắt, chỗ nào cũng đang cười.

Doanh Phong không giống Lăng Tiêu am hiểu cách biểu đạt cảm xúc như vậy, cũng dùng phương thức độc hữu của anh biểu đạt tình ý với người yêu, mặt anh từng chút áp xuống, khoảng cách giữa hai người không ngừng rút ngắn, Lăng Tiêu như bị mê hoặc, chủ động tiến lại gần nghênh đón.

Nhưng trong khoảnh khắc họ sắp tiếp xúc nhau, Lăng Tiêu đột nhiên tỉnh ngộ dùng sức một cái, đẩy Doanh Phong khỏi mình.

“Em làm sao vậy?" Doanh Phong bị vô tình cự tuyệt khó hiểu hỏi.

"Bây giờ còn chưa phải lúc," Lăng Tiêu lòng còn sợ hãi vuốt lồng ngực mình, nơi đó trái tim đang đập có hơi nhanh, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, thiếu chút nữa, “Chỗ này trên là trời dưới là đất, anh chắc không muốn ở đây cử hành nghi thức trưởng thành chứ, huống chi bên cạnh còn một đám xem náo nhiệt không trả tiền."

Doanh Phong nghe vậy quay đầu, xa xa bốn người một lang lập tức giấu đầu hở đuôi nhìn về mấy hướng khác nhau, biểu tình vờ vịt một bộ ‘bọn này căn bản không có đang nhìn hai người’.

Doanh Phong do dự một chút rồi cầm tay đối phương, "Trục Nguyệt dẫn người phá hủy cây linh hồn nơi này, quân bộ đang tập kết lực lượng còn thừa để đến Hỏa Túc tinh, nếu chúng ta xin nghỉ một đoạn thời gian ngắn rồi sau đó đuổi theo, hẳn là có thể..."

"Không không không!" Lăng Tiêu vội vàng ngắt lời anh, “Em cũng đang muốn nói chuyện này, căn bản không cần phải đi Hỏa Túc tinh xa như vậy."

Doanh Phong nhướng mày, "Vì sao?”

"Bởi vì em biết hạt giống mất tích ở nơi nào."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.