Chương trước
Chương sau
Hạ đi đông lại, xuân tới thu qua, sách ảnh thực vật tích góp từng tí một trên bàn càng ngày càng dày, thời gian cũng luân chuyển đến năm thứ bảy Lăng Tinh thu dưỡng Kinh Vũ.

Lăng Tinh đứng ở trước bàn, đang sắp xếp lại từng bản từng bản vẽ tay, dư quang ánh mắt quét đến một người ngoài cửa sổ đang ló đầu vào nhìn. Anh hiểu ý cười, sau đó mở cửa sổ ra, "Vào đi."

Phía ngoài đầu cành lay động, Lăng Tiêu nhảy vào, căn phòng này không phải lần đầu tiên cậu tới, nhưng lúc tới lần trước, xem ra giường còn chưa có tầng trên.

"Cô Tinh đến rồi? Anh ta ở đâu?"

“Cậu cũng biết?" Lăng Tinh cũng không quá kinh ngạc, "Cậu ấy tùy quân ra ngoài rồi, tạm thời sẽ không trở về, lần này cậu ở bao lâu, đừng ngại ở lại đây.”

"Không rõ lắm, " Lăng Tiêu đỉnh đạc tựa vào bên cạnh bàn, tùy tay cầm bản phác họa lên xem, “Thời gian lâu nhất trong một thời đại mà tôi từng ở là ba năm, ngắn nhất thì chỉ có vài giây, tôi cũng không biết chính mình khi nào thì sẽ biến mất."

Lăng Tinh nhìn lá rụng ngoài cửa sổ, lòng sinh cảm thán, "Đã là mùa thu năm 3999 tân lịch, lần đầu tôi nhìn thấy cậu, là năm 3949, với tôi mà nói, thời gian đã trôi qua suốt 50 năm, nhưng đối với cậu, có lẽ chúng ta chỉ mới cách xa được một khắc đi.”

“Ờ,” Lăng Tiêu đánh giá anh, “Anh so với một khắc trước mà tôi thấy, tinh thần khí sắc tốt hơn nhiều, trong 50 năm nay có chuyện gì vui sao?”

Lăng Tinh cúi đầu mỉm cười nhìn bản phác họa trong tay, “Tôi vốn định giúp cho một người cần sự giúp đỡ, không thể tưởng được cuối cùng người được giúp lại là chính mình. Bên ngoài đồn đãi Cô Tinh rất khó ở chung, nhưng trong mắt tôi, cậu ấy đơn giản lại thuần túy, mỗi một ngày cùng cậu ấy ở chung, tâm linh đều giống như được Ơn Thần gột rửa, tràn ngập yên bình đến không thể tưởng tượng nổi.”

“Anh ta có từng vẽ anh chưa?”

Lăng Tinh ngoài ý muốn, "Không có, cậu ấy chỉ vẽ thực vật, tôi chưa từng thấy cậu ấy vẽ người.”

“Thử thử đi, anh ta chưa vẽ qua thì làm sao biết được chớ?”

“Không phải là cậu biết chút gì đấy chứ?”

"Ngô," mắt Lăng Tiêu phiêu qua một bên, "Lấy đạo đức nghề nghiệp của một người xuyên không, tôi không thể để lộ tình tiết.”

"Cũng tốt," Lăng Tinh buông tha việc truy vấn, "Tương lai như thế nào, tôi còn mong bảo trì một chút cảm giác thần bí, bất quá, nói tới chuyện quá khứ, chắc cậu sẽ không giữ bí mật chứ?"

Lăng Tiêu không chút để ý hỏi, "Chuyện gì?"

Lăng Tinh vẻ mặt nghiêm túc, "Kỳ thật lần trước không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy tôi, đúng chứ?”

Động tác Lăng Tiêu chững lại, cả người đều đông cứng.

“Trong sự kiện Tẫn diệt năm 3926, cậu đã ở hiện trường."

Lăng Tiêu cứng nhắc buông bản phác thảo xuống, trong lòng tính toán làm sao giải thích với anh ấy đây.

“Lúc bắt đầu rối loạn, nhóm học sinh không khống chế được trước tiên hạ thủ với nhau, hiện trường vừa loạn vừa chen chúc, tôi bị ai kéo một phen, kéo đến góc chết trong phòng. Lúc ấy tôi quá khẩn trương, hoàn toàn không chú ý tới ai đã kéo mình, cứ ngồi đó trốn trong toàn quá trình.”

Lăng Tiêu yên lặng không nói gì.

"Chuyện này quấy nhiễu tôi rất nhiều năm, cho đến khi cậu xuất hiện trước mặt tôi, tôi mới dần dần nghĩ thông.”

"Không, anh hãy nghe tôi nói, anh lúc ấy vốn chưa thức tỉnh, dù tôi không xuất hiện ở đó, anh cũng sẽ không xảy ra chuyện.”

"Nhưng tôi rất có thể bị kích thích tố dụ phát thức tỉnh, hoặc cũng có thể bị người ngoài tác động, vậy mà tôi lại trốn ở đó, lông tóc vô thương."

Lăng Tiêu nghiêm mặt nói, "Tôi biết anh muốn nói gì, anh muốn nói, nếu tôi có năng lực xuất hiện ở đó, vì cái gì không ngăn cản sự kiện lần đó phát sinh. Trên thực tế là, trong hành trình xuyên qua bốn ngàn năm nay, vô luận tôi làm gì, lịch sử đều diễn ra theo quỹ tích đã được định trước, dù tôi nhúng tay, cũng sẽ trở thành một bộ phận trong quá trình định sẵn, thậm chí có khả năng trở thành nguyên nhân dẫn đến sự kiện Tẫn diệt.”

“Niên đại mà chúng ta sinh tồn đây, là niên đại mà tôi đã trở lại quá khứ, mỗi một bánh răng đan xen chặt chẽ, tôi không lay chuyển được bất kỳ cái nào trong đó. Về sự kiện Tẫn diệt, tôi cũng vô cùng đau đớn, cũng giống như anh, ở một bên bàng quan nhìn toàn bộ quá trình, nhưng tôi không có biện pháp thay đổi nó, đây là sự thật lịch sử đã định trước, để anh sống sót không phải tôi, mà là lịch sử."

Lăng Tinh thở dài, biểu tình nghiêm túc nhu hòa lại, “Nói thực, khi vừa mới ý thức được điểm này, lòng tôi với cậu tràn ngập oán hận. Nhưng theo thời gian trôi qua, tôi dần dần nghĩ thông suốt, chính là lý do cậu vừa nói đó, không ai có thể thay đổi lịch sử."

Lăng Tiêu lúc này mới yên lòng, “Tôi hẳn nên thấy may mắn chính mình nhảy một bước nhảy qua năm mươi năm, cho anh có đủ thời gian nghĩ thông điểm này."

“Dù sao cậu chính là tôi, tôi chính là cậu, tôi làm sao có thể không tin chính mình chứ?"

Lăng Tinh tinh tế đánh giá Lăng Tiêu, từ mày mắt đến mũi miệng, "Lần đầu tiên biết tôi có kiếp sau, tôi cũng thật bất khả tư nghị, không thể tưởng được có một ngày, tôi cũng sẽ cùng người khác cử hành nghi thức trưởng thành."

“Tuy đến tận lúc này, nhắc tới bốn chữ đó tôi vẫn còn cảm thấy sợ hãi, bất quá vì cậu, tôi nghĩ tôi sẽ dũng cảm đối mặt, dù đối tượng có là ai."

***

Ngày Kinh Vũ về đến gần, trong nước vỡ tung một tin tức trọng đại, cây linh hồn ngàn năm qua tốc độ sản xuất vô cùng chậm chạp, cư nhiên kết xuất một hạt giống chưa từng có trong lịch sử.

Hạt giống trân quý đản sinh nhất thời kích khởi ngàn tầng sóng, có khoa học gia khẳng định, đây là dấu hiệu cây linh hồn già yếu, hạt giống mới kết xuất, là để không bao lâu nữa kết thúc thọ mệnh của cây cũ, mà cây mới sẽ sinh trưởng ra càng nhiều linh hồn, đây là cơ hội khôi phục dân số Thiên Túc.

Nhưng quân bộ lại không nghĩ như vậy, nhiều năm qua bọn họ luôn bị quản chế vì lực dẫn linh hồn, vốn có thể mở rộng chiến trường vô hạn, lại không thể không dừng bước tại Hoàng Túc tinh, đây đối với phe hiếu chiến dã tâm bừng bừng, không thể nghi ngờ là gông cùm xiềng xích tay chân họ.

Sự xuất hiện của hạt giống đã cho họ một loại khả năng khác, họ có thể đến một nơi thật xa xôi gieo hạt giống xuống, sau đó tiếp tục thi công hải đăng, đến lúc đó bọn họ đã có thể mở ra một khối thuộc địa hoàn toàn mới, cũng đem phạm vi hành động khuếch trương thêm một bước.

Đây vốn chính là mưu đồ bí mật của quân bộ, lại không biết bị ai chọc thủng, ầm ĩ đến mức người người đều biết, giáo hội với quan niệm tránh chiến tranh nghĩa chính ngôn từ đứng ra, phản đối dã tâm bành trướng vô hạn của quân bộ.

Mâu thuẫn rất nhanh bị xúc phát, lần xung đột nghiêm trọng nhất trong lịch sử giữa quân bộ cùng giáo hội đã sinh ra, giáo đồ sôi nổi tổ chức biểu tình kháng nghị loại hành vi này, mà quân bộ trong quá trình trấn áp cũng không thể tránh việc phát sinh xung đột với dân chúng, quan hệ hai bên rất căng thẳng.

Lăng Tinh biết đây là đoạn thời kì khiến giáo chủ sứt đầu mẻ trán, điện thoại qua an ủi, đối phương lại mệt mỏi chưa nói được vài câu liền buộc phải vội vàng gác máy. Suất lĩnh cả giáo hội đứng ở phe đối lập với khế chủ mình, nếu không phải tâm linh cường đại như giáo chủ, người thường chỉ sợ khó mà làm được.

Tuy Lăng Tinh lúc nào cũng chú ý tình hình tiến triển, nhưng trong lòng anh có đối tượng càng nhớ mong hơn, cũng may Lăng Tiêu lần này dừng lại khá lâu, bồi bên anh làm tiêu hao một chút thời gian chờ đợi, khiến ngày tháng cũng không có vẻ quá lâu dài.

Cũng may Kinh Vũ rất nhanh trở về, mang theo càng thêm nhiều hạt giống, Lăng Tinh cao hứng gieo trồng xuống, quay đầu lại muốn giới thiệu Lăng Tiêu cho Kinh Vũ, nhưng tìm đâu cũng không thấy thân ảnh cậu ấy.

Lẽ nào lại xuyên rồi? Lăng Tinh nghĩ, dựa theo tốc độ này, cậu ấy rất nhanh là có thể trở lại niên đại của chính mình, cùng người cậu ấy tưởng niệm gặp lại.

Nếu là chuyện tốt, Lăng Tinh cũng rất vui vẻ mà để nó qua một bên, gọi Kinh Vũ tắm rửa ăn cơm, hai người như bình thường, xem sách xong thì lên giường ngủ.

Chính là vì trong phòng có thêm một người, Lăng Tinh ngủ trầm hơn xưa, đến tận sáng mới bị thanh âm từ giường trên đánh thức.

"Lăng Tinh, tôi sinh bệnh rồi.”

Lăng Tinh trong mơ hồ chậm rãi tua lại một lần những lời này, ý thức được đây đại khái là cuốn sách vừa đọc tối qua đã được ‘Học đi đôi với hành’, không khỏi cảm thấy buồn cười.

“Đã nói với cậu rất nhiều lần, sách của người ngoại tinh không phải chuyện gì cũng có thể áp dụng trên người chúng ta, chúng ta là người Thiên Túc, sẽ không sinh bệnh."

"Nhưng tôi thật sự sinh bệnh."

Kinh Vũ từ giường trên nhảy xuống, ngay trước mặt Lăng Tinh kéo quần một cái, thứ không an phận nào đó lập tức bắn ra.

"Nga không," Lăng Tinh hoảng sợ, cực kỳ không được tự nhiên quay đầu qua một bên, vội vội vàng vàng lao xuống giường, suýt chút bị chăn làm vấp té.

"Không không không," Anh khước từ Kinh Vũ muốn đến đỡ mình, tầm mắt không biết nên dừng ở đâu mới tốt, “Cậu, cậu trước tiên kéo quần lên đã.”

Đồng thời lúc Kinh Vũ kéo quần lên, Lăng Tinh cũng từ ngăn kéo tìm ra ống thuốc trấn định mà mình dùng, mặt đỏ tai hồng nắm cánh tay Kinh Vũ, nặng nề chọc vào, dùng sức đến mức ngay cả bản thân anh cũng bị dọa, Kinh Vũ lại ngay cả mày cũng chưa nhăn một cái.

“Cậu đây không phải sinh bệnh, là… Ừm, là gì đây?" Lăng Tinh đỏ mặt cúi đầu, trưởng bối của chủng tộc khác làm thế nào giáo dục giới tính cho trẻ nhỏ vậy, lúc này anh thật sự hoàn toàn không biết.

Bất quá khi kích động chậm rãi bình phục, Lăng Tinh lại nắm tay cậu ấy mà cảm xúc ngổn ngang, đứa trẻ chính mình nuôi nấng bao lâu nay, rốt cục cũng tới một ngày trưởng thành, là vui mừng? Là cảm động? Hay là không nỡ? Hay loại nào cũng có?

Kinh Vũ nhìn đối phương tiêm cho mình loại thuốc mà anh ấy luôn sử dụng đó, cho đến khi tiêm xong vẫn không buông tay mình ra, không rõ đây là loại cảm tình nào mà mình không thể lý giải.

“Anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?" Cậu theo thói quen lại sờ ngực đối phương.

“Tôi không có không thoải mái, tôi chỉ là…” Lăng Tinh gục đầu xuống, đột nhiên nghĩ đến một sự thật đáng sợ, nếu đem chuyện Kinh Vũ thức tỉnh này báo cho quân bộ, họ sẽ lập tức phái người tới dẫn cậu ấy đi, rồi huấn luyện cậu ấy thành một binh khí tác chiến chân chính.

Nghĩ đến điểm này, trong lòng Lăng Tinh toát ra một ý tưởng to gan, anh dùng hai tay nắm chặt tay Kinh Vũ, "Cậu hãy nghe tôi nói, cậu hôm nay không phát sinh gì cả, sự kiện đó là một việc ngoài ý muốn, sau này sẽ không xuất hiện nữa, cậu cũng không cần nói lại với bất luận người nào.”

Kinh Vũ không rõ, nhưng đối với Lăng Tinh, cậu từ trước đến nay đều tín nhiệm vô điều kiện, cũng theo yêu cầu của Lăng Tinh gật gật đầu.

Lăng Tinh tâm tình phức tạp xoay người ly khai phòng ngủ, trong lòng tính toán, lúc Kinh Vũ tới nơi này là thiếu niên 2 tuổi, hiện giờ 7 năm đã qua, theo tuổi thức tỉnh trung bình của người Thiên Túc, thì cậu ấy so với người bình thường thức tỉnh sớm một năm.

Như vậy, ít nhất trong một năm này anh có thể cực lực giấu diếm, dù chỉ là một năm, cũng tốt hơn ngay hôm nay liền mất đi cậu ấy.

Anh bước nhanh vào giáo đường, quỳ xuống trước tượng thần, yên lặng cầu nguyện.

—— Thần, xin Người tha thứ cho lời nói dối của con, nhưng chỉ cần nghĩ đến, cậu ấy sẽ bị mang khỏi nơi này, dưới khống chế của quân đội vĩnh viễn xâm lược không có giới hạn, hai tay dính đầy máu tươi của người vô tội, thì con bất kể thế nào, bất kể thế nào cũng không muốn để cậu ấy rời đi.

Lăng Tinh cầu nguyện với tấm lòng thành kính nhất, lại không thể nghĩ đến, ở một nơi cách đây rất xa, một âm mưu đang lặng lẽ sản sinh.

"Hiện tại tiếng hô hào của dân chúng càng lúc càng lớn, nếu tiếp tục tùy ý bọn họ như vậy, chỉ sợ tương lai thật sự không thể nằm trong tay chúng ta."

“Đám ngu dân nực cười,” Long Dần cười lạnh một tiếng, "Cũng không nghĩ coi, tài nguyên bọn họ đang sử dụng, có được mấy thứ không phải đến từ tiến cống định kỳ của hàng tinh, bằng sức sản xuất của dân cư Thiên Túc trước mắt, chúng ta căn bản không thể nào tự cấp tự túc (ý nói độc lập trong sản xuất, tự làm cho mình ăn).”

“Để tôi xem, cứ cắt đứt tiếp tế của họ trong một thời gian, họ liền biết tầm quan trọng của hàng tinh đối với chúng ta."

“Tôi ngược lại không lo đám ngu dân này,” Long Dần đổi vị trí hai chân một cái, "Chỉ sợ Nguyên soái đại nhân của chúng ta lập trường không kiên định, lại bị vị giáo chủ nhà ông ta thuyết phục, ngay cả khế tử của mình cũng không khống chế được, thật sự là…” Hắn mang vẻ khinh thường lắc lắc đầu.

“Chuyện này nếu cứ tiếp tục, sẽ càng đêm dài lắm mộng, theo tôi thấy, chúng ta nên mau chóng nghĩ ra biện pháp thực hiện kế hoạch, nếu kế hoạch thành công, mặc cho bên ngoài có ồn ào thế nào, thì họ cũng không thay đổi được sự thật đã phát sinh. Hơn nữa, khi người dân hưởng thụ được chỗ tốt kế hoạch này mang đến rồi, thì nhất định sẽ hiểu được hành động của quân đội.”

“Cậu nói nên làm thế nào đây?” Long Dần liếc mắt nhìn hỏi.

"Kỳ thật ai đã thấy qua hạt giống này đều biết, bề ngoài của nó rất bình thường, chẳng khác gì một hạt đào, chúng ta lấy một hạt giả thay thế nó làm yên lòng dân chúng, lại âm thầm phái người đem hạt thật gieo trồng, như thế liền thiên y vô phùng.”

“Là cách tốt,” Long Dần xoa cằm, “Nhưng mà gieo ở đâu đây?"

Tham mưu tra tinh đồ, "Nơi xa nhất người Thiên Túc có thể tới là Hoàng Túc tinh, nếu chúng ta đem hạt giống đến Hoàng Túc, rồi lấy nơi này làm tâm, mở rộng phạm vi hành động ra một khoảng với bán kính 35200EAU, đến lúc đó, những tinh cầu chúng ta có thể đặt chân tới, có thể lan đến Lan Túc tinh cách đây bảy vạn EAU.”

Long Dần ngoài cười nhưng trong không cười nghe xong lời y, “Thế sao, tôi có một đề nghị tốt, có thể trực tiếp tăng khoảng cách này lên mười vạn," hắn chuyển động Lan Túc tinh trên tinh đồ, "Cũng chính là trực tiếp đem hạt giống gieo xuống đây.”

"Chính là, lấy năng lực của chúng ta, thì không có cách nào đến Lan Túc tinh."

Long Dần cười đầy thâm ý, “Cậu còn quên một người."

Đối phương rất nhanh lục tìm trong đầu, rốt cục đoán được ý trong lòng Long Dần, “Ngài là nói... Cô Tinh?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.