Tân lịch năm 3990, Giáo đường.
“Cám ơn lời khuyên của ngài, Lăng Thần quan, tôi đã tốt hơn trước nhiều.”
“Phải a, rất cảm tạ ngài.”
Lăng Tinh mỉm cười tiễn hai người ra khỏi giáo đường, "Thực vinh hạnh có thể giúp đỡ hai người, nếu quả thật cần phải cảm tạ, thì xin hãy cảm tạ thần đi, là Người chỉ dẫn cho tôi những lời này.”
Anh tiễn hai người thiên ân vạn tạ đi rồi, khoanh tay đứng ở viện tử của giáo đường, tuy nơi này một năm bốn mùa xanh um tươi tốt, nhưng về chủng loại thực vật thì vẫn đơn điệu, nếu có thể thêm vào một ít hoa cỏ thì tốt rồi.*
*Từ đây xưng ‘anh’ với Lăng Tinh nhé, Kinh Vũ thì đầu tiên xưng là ‘cậu’, sau này xưng ‘hắn’. Đã lén vào blog sửa những chương trước có liên quan
Lúc này ngoài viện truyền đến lời thì thầm của hai người vừa mới rời đi, có lẽ họ nghĩ Lăng Tinh đã vào trong rồi, nhưng không ngờ đối thoại của mình bị đương sự nghe được.
"Lăng Thần quan thật là một người không tệ a.”
“Phải đó, đáng tiếc chính là đến giờ cũng không chịu ký khế ước làm cho người ta lo lắng, người đã là thiếu niên bảy mươi mấy tuổi rồi."
"Ai, nghe nói là người sống sót sau sự kiện Tẫn diệt, là thật sao?"
“Suỵt…” Người kia tận lực giảm thấp thanh âm, hai người dần dần đi xa, lúc này Lăng Tinh nghe không được đối thoại của bọn họ nữa.
Lúc Lăng Tinh nghe bốn chữ đó, biểu tình có một thoáng cứng lại, bất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-tu/2098226/quyen-3-chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.