*Cực nhạc: Cực lạc
Năm rồi lại năm, đông đi xuân tới, thiên nhiên có thể dùng cái nóng ngăn cản sông chảy ra biển (ý nói nóng thì nước bốc hơi hết trước khi ra được biển J),dùng khô hạn ngăn cản thu hoạch vụ mùa, dùng lạnh giá ngăn cản băng tan, lại không ngăn được dương xuân tam nguyệt (ba tháng mùa xuân),sinh vật trong tự nhiên tương thân tương ái, giao phối sinh sản.
Người Thiên Túc mới dù không thuộc về tự nhiên, cũng thoát không được vận mệnh như vậy.
Tình yêu luôn phát sinh trong lơ đãng, trao nhau tình cảm, lại không trao được lễ (ý nói không dám thể hiện tình cảm thành hành động). Khi người yêu nhau ở chung một chỗ, bản năng sẽ khiến họ khát vọng tiếp cận nhau, chạm vào nhau, khiến đối phương trở thành một bộ phận thân thể của mình, khiến khoảng cách linh hồn bằng không mà dung hòa vào nhau. Mà thanh gươm treo trên đầu họ, vĩnh viễn tùy thời mà động, ở thời khắc tàn nhẫn nhất, cho họ đả kích trí mạng nhất.
Dạ Tranh trong đầu một mảnh thanh minh, dùng sức đẩy ra người trước mắt. Chỉ thiếu một chút, thiếu chút nữa thôi là họ đã hôn nhau, tình yêu đối với một số người chính là trái cấm, đối với bọn họ cũng là trái độc, chỉ cần lây nhiễm tức là tử vong.
Lăng Kỳ bị đẩy ra nặng nề ngã trên mặt đất, cậu cũng suýt nữa tâm trí thất lạc, đau đớn khiến cậu khôi phục thanh tỉnh, các hạng trị số hóa học trong cơ thể lại từng chút hạ xuống như cũ.
"Không thể,"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-tu/2098222/quyen-3-chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.