Chương trước
Chương sau
Lăng Tiêu nằm trên giường chậm rãi mở mắt ra, Lam Thịnh khẩn trương ngồi xổm bên giường, sau khi xác nhận nhãn châu cậu có màu khói xong, như trút được gánh nặng nhẹ nhàng thở ra, mà Trục Nguyệt cao cao tại thượng một bên, nhìn thấy một màn này thì lộ vẻ châm chọc.

Lăng Tiêu nhìn hai người một cao một thấp này, bọn họ quen biết ở Bích Không, tại nơi đó sống qua kỳ thiếu niên, từng có với nhau tình bạn, hoặc từng phát sinh mâu thuẫn. Lam Thịnh luôn xem thường Trục Nguyệt, cậu cũng bởi vì Trục Nguyệt vũ nhục Lam Thịnh mà vung tay đánh cậu ta… Nhưng vô luận thế nào, những thiếu niên trẻ tuổi khinh cuồng đó, tuyệt sẽ không giống như bây giờ, mang ác ý thương tổn người khác, thậm chí coi sinh mệnh như cỏ rác.

Rời đi cửa trường Bích Không, họ đều mỗi người mỗi ngả trên quỹ tích nhân sinh của mình, rốt cục vô pháp quay lại những ngày tháng ban đầu.

Lam Thịnh bắt lấy tay cậu, thử gọi một tiếng, "Lăng Tiêu?"

Lăng Tiêu nhắm mắt lại, cậu không thể cử động, nhưng ít ra có thể lựa chọn không nhìn tới.

Lam Thịnh có chút thất vọng, bất quá cậu không buông tha, Lăng Tiêu nghe thấy cậu nói, “Tớ biết cậu trong nhất thời không tiếp nhận được, nhưng không sao, tớ luôn ở bên cạnh cậu, cho đến khi cậu tìm lại được chính mình."

Trục Nguyệt ly khai một chút thì trở lại, cầm trong tay một ống tiêm khác, Lam Thịnh đề phòng đứng lên đẩy y ra, “Mày làm gì đó!”

Trục Nguyệt hiển nhiên khá bất mãn với cử chỉ của Lam Thịnh, “Tao muốn cảnh cáo mày, ở Bích Không tao đánh không lại mày, không có nghĩa là hiện tại cũng vậy, nếu mày thật sự muốn tốt cho bạn mày, thì tránh ra.”

Lam Thịnh đối mặt Trục Nguyệt cao hơn mình một cái đầu, vẫn che chở trước mặt Lăng Tiêu, “Tao phải biết mày tiêm cái gì cho cậu ấy!”

“Bộ mày chưa trải qua kỳ rối loạn sao?" Trục Nguyệt trào phúng nói, “Trong cơ thể có linh hồn khác tồn tại sẽ sinh ra phản ứng bài dị (bài xích vật lạ),tao chỉ là hảo tâm tiêm cho nó một mũi thuốc trấn định mà thôi.”

Lam Thịnh đối với hảo tâm của y nửa tin nửa ngờ, bất quá ba chữ ‘rối loạn kỳ’ kia thực sự dọa đến cậu, do dự một hồi, cậu vẫn là hơi nghiêng người qua.

Trục Nguyệt căn bản không đặt cậu ta vào mắt, dù cậu ta khăng khăng muốn cản, y cũng có phương pháp bắt cậu ta đi, chẳng qua nếu như chủ động tránh ra thì càng bớt việc.

Chất lỏng trong suốt thoạt nhìn quả thật rất giống thuốc trấn định bị tiêm vào cơ thể Lăng Tiêu, cậu rất nhanh cảm giác không đúng. Căn bản không phải thuốc trấn định, toàn thân cậu mỗi một tấc đều đau buốt đến muốn nổ, tựa như từng tế bào trong cơ thể một cái tiếp một cái vỡ tan, nhưng cố tình nó lại có chứa một thành phần trấn định nhất định, dù đau thành như vậy, thân thể cậu lại một chút cũng không nhúc nhích được.

Vì bị biểu hiện giả đó che dấu, thoạt nhìn Lăng Tiêu chỉ như đang yên tĩnh nằm đó, Lam Thịnh tin lời Trục Nguyệt, hoàn toàn không biết Lăng Tiêu đang phải chịu giày vò thế nào.

Lăng Tiêu cũng tin tưởng bọn họ trăm phương ngàn kế bắt cậu đến đây, lại không tiếc dùng linh hồn giải trừ huyết khế cho cậu, tuyệt đối không phải chỉ vì nhàm chán nên muốn giết cậu, dù cậu lấy thân phận thiếu niên hôi phi yên diệt, đối Nguyệt Ảnh cũng chẳng có chỗ nào tốt.

Thế nhưng loại đau đớn trí mạng này, cơ hồ khiến người ta không thể chịu được, cứ luôn có lỗi giác một giây sau sẽ táng mạng nơi hoàng tuyền.

Sau khi xử lý xong Lăng Tiêu, Trục Nguyệt cũng tiêm cho Nguyệt Ảnh một mũi, thân thể Nguyệt Ảnh đúng như lời y nói thật sự rất kém, chẳng qua chỉ ngồi một chỗ tại đó ngay cả cử động cũng không, mà đã lộ rõ vẻ mỏi mệt.

"Tốt rồi,” Trục Nguyệt nhìn thời gian, "Ngài có thể đi nghỉ ngơi một chút, người Thiên Túc cổ huyết thống càng cao quý, thân thể lại càng suy yếu, từ trung tâm gene đến đây, kiên trì bao lâu, đối điện hạ mà nói chắc cũng là cực hạn rồi đi.”

Tinh Lâu cư nhiên không phản đối, giúp Nguyệt Ảnh rời đi, Lăng Tiêu tuy rằng thân thể tê liệt, nhưng thính giác vẫn linh mẫn như cũ, đối với việc hai người này thuận theo lời Trục Nguyệt như vậy cảm thấy ngoài ý muốn, xưng hô của Trục Nguyệt đối Nguyệt Ảnh kia lại càng cổ quái.

Bản thân cậu đã sắp khó bảo toàn, đại não còn không ngừng vận hành vì chuyện của người khác, Lam Thịnh tiến sát tai cậu, dùng âm lượng sẽ không làm ồn đến cậu nhẹ giọng nói, "Cậu cũng nghỉ ngơi một chút đi."

Câu nói tiếp theo của cậu ấy hạ thấp giọng rất nhiều, Lăng Tiêu hoài nghi chỉ có mỗi mình mình nghe được.

"Chờ cậu tỉnh, tớ sẽ mang cậu rời khỏi đây.”

‘Cậu quá ngây thơ rồi’, Lăng Tiêu rất muốn nói với Lam Thịnh như thế, rốt cục là dựa vào đâu, mà cậu lại tin tưởng họ sẽ thả chúng ta đi.

Lăng Tiêu nghe tiếng bước chân Lam Thịnh rời đi, có người động vào giường của cậu, giường biến thành ghế dựa, cậu bị dựng dậy, mở mắt ra, quả nhiên là Trục Nguyệt.

Trục Nguyệt ngồi xổm xuống trước mặt cậu.

"Đau không? Cải tạo thân thể chẳng phải chuyện thoải mái gì, tao cũng từng trải qua đau đớn như thế,” mắt y phiêu qua một bên, tựa hồ đang nhớ lại chuyện cũ, “Tiếc là có hơi lâu rồi, tao không nhớ rõ lắm, chẳng có cách nào cùng chia sẻ thống khổ với mày, tiếc thật.”

Tuy miệng y thì nói vậy, nhưng biểu tình lại rõ ràng cho thấy y cảm thấy tiếc nuối chính vì không thể từ trong thống khổ của đối phương, đạt được khoái hoạt lớn hơn nữa.

"Bất quá mày không cần lo, quá trình này rất nhanh, rốt cuộc rồi mày sẽ không cảm thấy được đau đớn, cái gì cũng không cảm thấy nữa,” thanh âm của Trục Nguyệt càng ngày càng lạnh, "Bởi vì mày sẽ biến mất khỏi cuộc đời này."

Lăng Tiêu giãy dụa mở miệng, "Cậu... Rốt cuộc là ai..."

Trục Nguyệt không chút ngại ngần việc đem chân tướng nói cho một kẻ sắp biến mất, “Còn nhớ đợt thực tập dã ngoại ở Bích Không lúc trước không? Chính là trong lần thực tập đó, mày và Doanh Phong gặp Khuê, hoàn thành nghi thức trưởng thành."

Lăng Tiêu làm sao có thể quên, đó là một trong những ký ức khắc sâu nhất của cuộc đời cậu.

“Khuê đó là do tao thả ra, tao trong lúc vô ý đã lấy được Trấn hồn thạch của nó. Mày có từng nghe một truyền thuyết có liên quan đến Trấn hồn thạch chưa, rằng bên trong nó ghi lại lịch sử viễn cổ, chỉ cần có được nó, có thể khôi phục ký ức ngàn năm trước kia.”

Lăng Tiêu đương nhiên từng nghe qua, nhưng đây chỉ là một truyền thuyết trong các tác phẩm văn học và điện ảnh truyền hình mà thôi.

“Để tao nói cho mày biết, truyền thuyết kia, là thật.”

“Chẳng lẽ… Cậu…”

"Đúng vậy," Trục Nguyệt biết Lăng Tiêu muốn nói gì, “Tao có được trí nhớ đời đầu tiên của linh hồn này, những lời Nguyệt Ảnh nói với mày vừa rồi, với mày mà nói chỉ là một cố sự, còn với tao, thì đã tự mình trải qua."

“Tao tự mình kinh lịch thời kỳ hưng thịnh của Thiên Túc cổ, người nhân tạo làm phản, vương quyền vẫn lạc cùng chế độ cộng hòa đản sinh, trí nhớ của tao thậm chí còn trực quan hơn so với Nguyệt Ảnh, bởi vì cậu ta sớm đã bị đóng băng, mà tao thì tận mắt chứng kiến tất cả mọi chuyện, tận mắt nhìn quốc gia của chúng tao bị bọn mày hủy diệt."

Lăng Tiêu khó nén kinh ngạc, "Cậu… Không phải người Thiên Túc...?"

Trục Nguyệt đứng lên, "Phải nói tao mới là người Thiên Túc chân chính mới đúng, bọn mày có được  vũ lực cường đại đã đem chúng tao những người tay trói gà không chặt đuổi tận giết tuyệt, tao buộc lòng phải vứt bỏ thân thể, đạt được bất tử từ trên người khế tử của mình, sau đó qua nhiều đời luân hồi, quên đi sự thật mình là người Thiên Túc này.”

Lăng Tiêu rốt cục hiểu được vì sao tóc cậu ta có màu vàng nhạt hiếm thấy, cũng biết vì cái gì so với bọn cậu, Trục Nguyệt yếu đến kỳ lạ, một phỏng đoán lớn mật nảy mầm trong lòng cậu, hơn nữa dần dần sáng tỏ.

"Các người cần tôi… Là để khiến Nguyệt Ảnh sống?”

"Đúng vậy, điện hạ số khổ của chúng tao còn chưa sống đến tuổi trưởng thành thì đã mắc phải một loại bệnh hiếm thấy, năm đó y học đối với chứng bệnh này thúc thủ vô sách, rơi vào đường cùng mới phải đóng băng thân thể ngài để bảo tồn, gửi hi vọng vào y học tương lai có thể giải quyết."

“Nhưng mà y học hiện tại…”

“Thì làm sao có thể chữa khỏi bệnh của ngài chứ?” (Chỗ này ý nói y học hiện tại chỉ dành riêng cho người Thiên Túc nhân tạo, không có tác dụng với người thật) Trục Nguyệt tiếp lời cậu, “Không được trị liệu, Nguyệt Ảnh dù có tỉnh lại, cũng sống không quá nửa năm. Giờ thì mày biết vì sao Tinh Lâu phải hợp tác với tao rồi chứ, bởi vì cậu ta cần tao, không có tao, thì ngàn năm chờ đợi của cậu ta đem đốt quách cho xong.”

"Vậy còn cậu? Cậu cũng giống như Nguyệt Ảnh, muốn báo thù sao?"

Trục Nguyệt hạ mắt, đáy mắt lại có một tia nhu tình khó gặp, Lăng Tiêu còn tưởng rằng mình nhìn lầm rồi.

"Nguyện vọng của tao rất đơn giản, ban đầu tao chỉ muốn những kẻ xem thường mình phải nhìn tao bằng ánh mắt khác, muốn người không quan tâm đến tao phải ân hận, tao khi đó, cảm thấy để không bị người khác khinh thị chính là tất cả của cuộc sống, giờ ngẫm lại, tao cũng có thời ngây thơ như vậy.”

Chẩm Hạc mang theo một cái hộp đi xuống, hắn đã khôi phục trấn định lúc trước, thật giống như người tranh đoạt linh hồn với Tinh Lâu không phải là hắn.

Khi Trục Nguyệt cùng hắn mặt đối mặt, Lăng Tiêu rốt cục hiểu ôn nhu hiếm thấy của cậu ta từ đâu mà đến.

"Bởi vì sinh ra đã kém cỏi, từ sau khi tỉnh thức, em luôn bị người trào phúng, khi nhục, ngay cả chủ động dâng lên máu trong tim, người khác cũng không thèm. Anh là người đầu tiên nguyện ý đem lực chú ý đặt vào em, cũng là người không chê cười em, dù biết mọi hành động của anh đều đang dối gạt mình, em vẫn rất vui vẻ."

Đối diện lời bày tỏ thâm tình của Trục Nguyệt, Chẩm Hạc vẫn tựa tiếu phi tiếu, không nói một lời.

"Chờ Nguyệt Ảnh lấy được thân thể Lăng Tiêu, cậu ta nhất định sẽ bắt đầu nghiệp lớn báo thù của mình, một lần nữa khơi mào huyết vũ tinh phong trên tinh cầu này. Qua mấy ngàn năm, em sớm đã coi mình là người Thiên Túc, mối thù diệt tộc cũng bị thời gian phai nhạt. Em hiện tại, đã không quan tâm cái nhìn của người khác, cũng không muốn liên lụy vào chiến loạn phân tranh, em chỉ muốn sống cùng người mình thích.” Y đặt tay lên trước ngực Chẩm Hạc, “Chuyện ngày hôm nay, em xem như chưa từng xảy ra, chúng ta một lần nữa bắt đầu được không?"

“Vậy em còn gặp tình nhân mối tình đầu của mình không?” Chẩm Hạc nhướng mày hỏi.

Biểu tình Trục Nguyệt mới vừa rồi còn đầy vẻ ôn nhu nhanh chóng lạnh xuống, “Đương nhiên, tốn nhiều thời gian như vậy, làm nhiều bước đệm như vậy, chính là vì giờ khắc này. Em muốn khiến anh ta phải hối hận, muốn cho anh ta cảm nhận được cái gì gọi là đau đến không muốn sống nữa."

Y gằn từng chữ từng câu, cùng một giây trước đó quả thực như hai người khác nhau.

Nhưng trong nháy mắt, y lại cười ngọt ngào.

"Chờ chuyện này chấm dứt, chúng ta đến một tinh cầu khác, rời xa tất thảy nơi này, được không?"

Sau một lát, Chẩm Hạc mới đáp lại, “Được.”

Một đáp án vô cùng giản đơn khiến Trục Nguyệt tươi cười rạng rỡ, y kiễng chân, ôm chặt cổ Chẩm Hạc, người bị y ôm cũng chẳng hề nhúc nhích, trên mặt là biểu tình Lăng Tiêu nhìn mà không hiểu.

Lăng Tiêu bị Trục Nguyệt thay đổi thất thường dọa sợ, bắt đầu có chút đồng tình với Chẩm Hạc, cùng một khế chủ có tố chất thần kinh như vậy sống chung, sớm muộn gì cũng sẽ phát điên, khó trách anh ta lại muốn giải trừ huyết khế.

Trục Nguyệt tiếp nhận cái hộp trong tay Chẩm Hạc, đi đến trước mặt Lăng Tiêu, huơ huơ tay.

"Doanh Phong, anh xem đủ chưa?"

Sau lưng Lăng Tiêu cứng đờ, thì ra cậu ta sớm đã biết.

Doanh Phong cùng cậu cộng hưởng cảm quan, tự nhiên cũng cảm nhận được đau đớn của Lăng Tiêu, lại hận không thể chia sẻ.

"Tinh thần lực của anh còn đủ dùng không? Tôi tới tiết kiệm cho anh một chút.”

Trục Nguyệt kết nối cuộc gọi hình đến phi thuyền của Doanh Phong, hình Doanh Phong hiện ra trên màn ảnh. Lăng Tiêu rốt cục cũng gặp được anh, hai đôi mắt màu xám sẫm nhìn nhau chăm chú, cách hai ngày mà dường như đã qua mấy đời.

"Lăng Tiêu." Doanh Phong áp tay lên màn ảnh, ngón cái vẽ lên viền mắt cậu, Lăng Tiêu xuyên qua động tác của anh, liền đoán được anh đang làm gì. Không biết vì sao, bắt đầu từ một khắc khi nhìn thấy Doanh Phong, cậu liền không thể khống chế độ cong khóe môi mình, cứ kìm không được mà giương lên trên mặt.

Trục Nguyệt cảm thấy nét tươi cười của cậu thực chướng mắt, không chút khách khí chắn ở giữa, "Chúng ta lại gặp mặt, lúc trước tôi tìm anh, anh nói anh không có thời gian, vậy bây giờ anh có thời gian chưa?”

Doanh Phong rút tay khỏi màn hình, “Tôi không nhớ mình đã làm gì, mà khiến cậu trăm phương ngàn kế muốn trả thù như vậy."

“Anh đương nhiên không nhớ, mỗi một câu anh nói với tôi, đều bị anh quăng ra sau đầu rồi đi.”

Y đặt cái hộp lên bàn, xoay một vòng đối mặt Doanh Phong, "Bất quá không sao, ít nhất tôi có thể giúp anh nhớ lại một việc."

“Anh có nhớ không, có một lần tôi bị một học sinh lớp trên công kích, anh đuổi hắn ta đi, tôi lại làm anh bị thương. Máu anh rơi trên đất, hấp dẫn máu bên cạnh chảy lại, phản ứng của anh lúc đó thực kích động, đuổi theo hỏi tôi máu trên mặt đất là của ai. Đó là lần đầu tôi thấy anh mất bình tĩnh đến thế, anh còn nhớ chứ?”

Lăng Tiêu phía sau nghe mà trong lòng cả kinh, máu hấp dẫn lẫn nhau, là dấu hiệu nhận biết bạn lữ kiếp trước, thì ra Doanh Phong và người đó từng đi lướt qua nhau trong trường, chính là vì sao anh ấy không đi tìm?

“Nhớ,” Doanh Phong lạnh lùng trả lời, "Cậu nói cậu không thấy.”

“Nếu tôi nói, tôi lừa anh thì sao?”

Doanh Phong nheo mắt lại.

"Kỳ thật tôi đã biết từ sớm máu trên mặt đất là của ai, sau đó cũng may mắn biết căn nguyên việc máu hấp dẫn lẫn nhau, anh từng khẩn trương truy vấn chân tướng như thế, không muốn biết người yêu kiếp trước của chính mình là ai sao?”

Co rút đau đớn trong lòng Lăng Tiêu còn vượt qua cả đau đớn thân thể, cậu là người biết rõ ràng chấp niệm của Doanh Phong hơn so với bất kỳ ai, dù anh đã chôn đi hạt đào đó, nhưng khẳng định vẫn muốn có được chân tướng.

Cậu đã chuẩn bị sẵn để nghe được cậu trả lời khẳng định, lại nghe Doanh Phong bình tĩnh đáp:

"Không muốn."

Lăng Tiêu ngẩng phắt đầu, đối diện tầm mắt Doanh Phong, không thể tin được anh lại bỏ qua cơ hội này.

“Tại sao chứ?” Trục Nguyệt nghiêng đầu, "Lăng Tiêu sắp không tồn tại nữa, mà anh cũng đã được khôi phục tự do, chẳng lẽ anh không muốn thừa dịp này, tìm về người yêu cũ kiếp trước?”

"Không," Doanh Phong chậm rãi nói, "Mặc kệ người từng bên cạnh tôi là ai, khế tử của tôi đời này chỉ có một mình Lăng Tiêu.”

Lăng Tiêu nhịn không được muốn cười, hai người thâm tình nhìn nhau, dù Trục Nguyệt chắn giữa cũng biến thành bối cảnh.

“Vậy sao?” Trục Nguyệt cúi đầu thật sâu, mãnh liệt kềm chế xúc động muốn cười, “Vậy nếu tôi nói, cái người mà anh muốn tìm, chính là Lăng Tiêu thì sao?”

Biểu tình hai người đang nhìn nhau thâm tình đều biến đổi.

“Không thể nào,” Doanh Phong bác bỏ trước, rõ ràng lúc ở căn cứ họ đã từng thử.

“Tôi không biết anh vì sao lại khẳng định như vậy, bất quá tôi có thể thề tôi thực sự tận mắt nhìn thấy.”

Y giơ tay phải lên, mô phỏng một động tác nắm nắm tay, “Lúc ấy Lăng Tiêu nắm chủy thủ như vầy, tôi tận mắt thấy máu cậu ta từng giọt, từng giọt rơi trước mặt. Để chứng minh tôi không nói sai, tôi đã dày công chuẩn bị cho anh cái này.”

Y dùng hai tay nhấn một cái, hộp trước mặt mở ra, toát ra từng trận hàn khí, chờ khí lạnh tan hết, lộ ra hai ống nghiệm đặt song song bên trong.

“Đó là gì?” Doanh Phong xem mà không hiểu, tầm mắt Lăng Tiêu thì bị chặn, cậu cũng khẩn cấp muốn biết bên trong là cái gì.

“Kể từ một năm trước, tôi đã chờ mong ngày này,” Trục Nguyệt chậm rì rì cầm ống nghiệm ra, "Thái Ân từng vì phối máu cho Nguyệt Ảnh, mà rút mẫu máu của toàn bộ người Thiên Túc, đây chính là tôi đặt biệt nhờ Tinh Lâu lưu lại, máu khi hai người còn thiếu niên.”

Y giơ ống nghiệm lên, trên nhãn quả nhiên viết tên của bọn họ.

“Hai điều kiện nghiệm chứng quan hệ kiếp trước, một trong số đó chính là bên là khế tử nhất định phải là thiếu niên."

Trục Nguyệt tao nhã nghiêng hai ống nghiệm đổ máu xuống mặt bàn bóng loáng, mỗi vũng máu chiếm cứ một bên, văn ti vị động.

Doanh Phong sắc mặt tối sầm lại, "Căn bản là không có biến hóa."

"Đừng nóng vội, còn có điều kiện thứ hai mà.”

Trục Nguyệt đến bên cửa sổ cách đó vài bước, họ đang ở nửa phần không được chiếu sáng trên Thiên Túc, ánh sáng từ mặt trời bị che đi nghiêm nghiêm thực thực.

“Mọi người cứ luôn đem bóng tối và tuyệt vọng liên hệ với nhau, mà bình minh thì đại diện cho hy vọng.”

"Doanh Phong, tôi muốn anh từ nay về sau chỉ cần nhìn thấy ánh mặt trời, sẽ cảm nhận được tuyệt vọng vô cùng vô tận.”

Y nhắm mắt lại, vươn tay, phi thuyền bay ra khỏi âm ảnh của Thiên Túc, ánh sáng từ hằng tinh xa xa lướt qua mặt cong của hành tinh, từ khe hở bên dưới cánh tay y quật cường chen vào, chiếu rọi hai vũng chất lỏng đỏ sẫm trên bàn.

Phảng phất như ánh mặt trời đã thổi nhẹ một hơi trong không khí, máu ở một bên bắt đầu hướng về bên kia thong thả chảy xuôi. Đó là ràng buộc đến từ kiếp trước, chống lại cả sự gột rửa của tịnh hóa trì, lắng đọng qua hai mươi năm, hồi ức khắc cốt minh tâm đó, vẫn cứ dừng nghỉ trong bản năng của chúng, khi nhìn thấy luyến nhân của mình ngày xưa, thì bất chấp tất cả muốn tới gần.

Sắc mặt Doanh Phong trở nên tái nhợt, cơ thể anh run rẩy, hai tay chống trên bàn điều khiển, suýt nữa không thể đứng vững.

Anh gắt gao nhìn dòng máu lưu động trên màn ảnh, cho đến khi chúng thân mật khắng khít dung hợp vào nhau, trong anh có em, trong em có anh, rốt cục không thể chia rời.

Trục Nguyệt không cần quay đầu lại, cũng có thể tưởng tượng được biểu tình trên mặt người kia, niềm vui sướng khi báo được thù còn khiến người ta hưng phấn hơn cả trong tưởng tượng, y bắt đầu không thể khống chế mà cười to, cơ hồ sắp không thở nổi.

Tiếng cười xuyên qua hạm thuyền, chờ đợi lâu như vậy, y rốt cục có thể đem toàn bộ cảm giác thất bại người này gây cho y, hoàn trả gấp bội.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.