Chương trước
Chương sau
*Thai: Bào thai

"Yêu nhau, tỏ tình, hôn môi, phát dục, thứ tự này chắc là đúng đi?”

"Đúng rồi."

“Thế nếu thứ tự là phát dục, hôn môi, tỏ tình, yêu nhau thì sao?”

"Ha ha ha ha đây là cái gì? Trò chơi đảo ngược thời gian sao?”

“Này!”

Lăng Tiêu cùng Tóc đỏ đầu đối đầu nằm dài trên cỏ, hôm nay thời tiết ngàn dặm không mây, thực thích hợp để thoải mái nằm trên bãi cỏ tâm sự.

Tóc đỏ cười nửa ngày, mới ý thức được, "Cậu chắc không phải đang nói chính mình chứ hả?”

“Tớ đang nói chuyện nghiêm chỉnh, cậu còn cười nhạo tớ, sớm biết thế đã không hỏi cậu.”

“Các cậu như vậy thật sao a?” Tóc đỏ tò mò lật người qua, “Tình lữ ba sao quả nhiên không giống người thường."

“Cậu còn cười?"

Tóc đỏ vẫn là rất muốn cười, cực lực nhẫn nhịn, "Không cười, vậy cậu nói cho tớ biết, các cậu tiến triển đến bước nào rồi?”

Lăng Tiêu ấp úng, “Bước thứ hai."

“Hôn môi rồi? Thế chẳng phải bước tiếp theo là tỏ tình sao?”

Lăng Tiêu ngẩn ra, cậu căn bản không nghĩ tới chuyện này.

“Vậy tỏ a!” Tóc đỏ lăn một cái ngồi dậy, “Chuyện này còn chờ gì nữa? Cậu tỏ tình xong, là các cậu có thể bắt đầu yêu đương, bảy sao nằm trong tầm tay a.”

“Bảy sao a…” Lăng Tiêu do dự hỏi, "Cậu và Băng Xán yêu nhau, chẳng lẽ là cậu tỏ tình trước?”

"Đương nhiên a, khế chủ nhà tớ chính là nam thần của Sư Ký, không biết có bao nhiêu người giống tớ thầm thương trộm nhớ anh ấy,” Tóc đỏ lâm vào hồi ức tốt đẹp, "Nhớ ngày đó, để giành được sự chú ý của anh ấy, tớ thường xuyên cố ý trước mặt mọi người làm vài chuyện rất ngốc, làm mấy đồng học khác cười vang cả lên. Sau đó, dù anh ấy chỉ hơi chút đem tầm mắt dừng trên người tớ thôi, tớ cũng cảm thấy rất đáng giá, dù có bị người khác chê cười cũng chẳng là gì…”

“Nè,” cậu bất mãn chọt Lăng Tiêu, "Tớ đang truyền kinh nghiệm bản thân cho cậu đó, cậu có đang nghe không hả?”

"Nghe đây nghe đây, " Lăng Tiêu không yên lòng nói.

Mà lúc này trong lòng cậu lại nghĩ, thì ra bất chấp thủ đoạn để được người nào đó chú ý, là xuất phát từ loại tâm lý này, nếu mình có thể ý thức được sớm một chút, có phải mình và Doanh Phong cũng có thể phát triển theo trật tự bình thường không.

Tóc đỏ rốt cục hồi ức xong, “…Anh ấy chính là tiếp nhận lời tỏ tình của tớ như thế, đến nay ngẫm lại còn như mộng vậy."

Cậu ta phát biểu xong cảm khái, thấy Lăng Tiêu nửa ngày không tỏ vẻ gì, lại chọt cậu, “Sao cậu không vỗ tay nga?"

Lăng Tiêu căn bản không có nghe cậu ta làm sao tỏ tình thành công, "Sau đó thì sao? Vì cậu thích anh ấy, nên làm khế tử cũng không sao cả?”

"Sao có thể nói như vậy được? Tớ đương nhiên cũng hi vọng làm khế chủ, trong nghi thức trưởng thành cũng xuất toàn lực. Nhưng thua vì tài nghệ không bằng người cho nên cam tâm tình nguyện làm khế tử, nếu anh ấy thua dĩ nhiên là anh ấy làm khế tử, này đâu có gì phải phiền não đâu, nghi thức trưởng thành là công bằng mà."

Cậu nói xong lại hỏi, “Thế nào, cậu nghĩ rõ chưa?”

Lăng Tiêu sửng sốt, "Nghĩ rõ cái gì?"

“Tỏ tình a!” Tóc đỏ thấy vội giùm cậu, “Tớ nói lâu như vậy, cậu căn bản không có đang nghe nha."

"Nga, chuyện đó a..." Lăng Tiêu vừa nghe đến hai chữ này đã muốn rút lui có trật tự.

Tóc đỏ cho cậu một quyền, "Ngại ngại ngùng ngùng, một chút cũng không giống cậu,” cậu ta linh quang chợt hiện, "Có rồi, tớ có chủ ý.”

Cậu kề tai Lăng Tiêu như vầy như vầy, cuối cùng đem kế hoạch của mình giảng xong.

“Vậy có được không đó?” Lăng Tiêu nhíu mày, "Chơi nổi quá đi, Doanh Phong không thích đâu."

"Không ai không thích nghi thức tỏ tình nhiệt tình, tin tưởng tớ,” Tóc đỏ không nói hai lời đem Lăng Tiêu từ trên bãi cỏ kéo lên, lôi cậu về hướng khu thực nghiệm.

“Đi đâu vậy?”

"Đi làm đạo cụ!"

Dãy phòng thí nghiệm hệ Hóa học.

"Giới thiệu với cậu một chút, đây là đồng học bên Sư Ký của tớ, cũng vừa thi vào năm nay, đang học hệ hóa học.”

“Xin chào.” Hai người chào hỏi.

Tóc đỏ đem thứ cậu cần miêu tả một chút, "Có thứ tớ nói không?”

"Có a, cậu muốn màu gì?”

“Tỏ tình đương nhiên là dùng màu hồng phấn, cậu nói có đúng không?” Cậu hỏi Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu không quá chắc chắn, người thích ô mai hẳn là thích màu hồng phấn nhỉ.

“Vậy phấn đi.”

Đồng học hệ hóa học lấy ra cho họ hai gói bột phấn nhỏ, một gói màu trắng, một gói màu hồng, "Trộn vào với nhau là có thể đạt tới hiệu quả mà cậu muốn."

“Có chút xíu vậy, đủ không?”   

Đồng học vỗ ngực, “Nhiêu đó là đủ, tin tớ đi.”

Lăng Tiêu bọn họ mang theo thứ có được từ phòng thí nghiệm Hóa, thẳng đến sân bay Ngự Thiên.

“Cậu nói cách này thật sự dùng tốt chứ?” Lăng Tiêu ngồi trên ghế lái hỏi.

"Đương nhiên," Thanh âm Tóc đỏ từ phía sau truyền tới, "Chờ tớ hạ tấm chặn ống khí xuống, thì cậu mở ra, Ly phi sa liền phun ra khí thể màu hồng, oa, lãng mạn cực kỳ."

"Tốt, làm!” Cậu ta chui vào ghế lái phụ, “Đi thôi, đi chỗ bắt mắt nhất Ngự Thiên, phải khiến ai cũng thấy được!”

Chỗ Lăng Tiêu có thể nghĩ đến chính là thao trường, cũng chỉ có nơi này đủ trống trải. Cậu đem Ly phi sa chuyển sang trạng thái phi hành, mở hệ thống phun khí, quả nhiên sau mông Ly phi sa phun ra yên vụ (sương khói) màu hồng.

"Ha ha, thế nào, đẹp ha?” Tóc đỏ ở bên cạnh chỉ huy, “Vẽ trái tim thử xem."

Lăng Tiêu trên không trung quanh quẩn hai vòng, lưu lại một đôi trái tim lồng vào nhau, trên không trung thật lâu không tiêu tan.

“Đẹp ngây người! Nhìn kìa, bên dưới đã có người vây xem.” Tóc đỏ hưng phấn như thể chính mình cần thổ lộ, “Có thể phức tạp chút nữa không?”

Kỹ thuật lái của Lăng Tiêu thì khỏi chê, trên không trung bày đủ loại kỹ xảo, càng chơi càng hưng phấn, ngay cả mục đích ban đầu của mình đều quên.

“Sao tớ cứ thấy có chỗ nào không đúng.” Tóc đỏ vừa ho vừa nói, “Trong buồng lái sao khói nhiều dữ vậy a?”

Lăng Tiêu cũng hậu tri hậu giác ý thức được sương mù trong xe bay càng lúc càng dày đặc, bên ngoài cũng bị yên vụ nồng đậm vây quanh, độ khả kiến cơ hồ xuống 0, ngay cả radar đều tự động mở, hệ thống báo nguy cũng bắt đầu ra sức kêu to không ngừng.

"Làm cái gì, khụ khụ," Tóc đỏ liều mạng la lên, “Mau đáp xuống mau đáp xuống.”

Lăng Tiêu cũng muốn đáp xuống, chính là cậu cái gì cũng không thấy, đồng học trên mặt đất vây xem chỉ trỏ, "Ai nha, trên đó có phải bị cháy không?”

“Mau gọi người tới cứu hoả a!"

Hai người ngồi trên xe bay chỉ cảm thấy một đợt phanh mãnh liệt, tốc độ tiến tới dần dần chậm lại.

"Không xong, hình như đụng vào cái gì rồi!”

“Trời!”

"Nó đang tự động hạ xuống!” Lăng Tiêu giữa kinh hoảng lại có phát hiện mới.

Ly phi sa thong thả từ không trung vững vàng chạm đất, cửa khoang vừa mới mở ra, liền từ bên trong chật vật bò ra hai người, chạy đến chỗ an toàn, há mồm hồng hộc hô hấp luồng không khí mới mẻ.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Ly phi sa tuy đã đáp xuống, nhưng lượng lớn khói mù vẫn không ngừng từ bên trong dũng mãnh phun ra, thoạt nhìn như một cái pháo hoa màu phấn hồng cực lớn.

Lăng Tiêu vừa định nói chuyện, đảo mắt thấy một người từ trong màn sương mờ đi tới, ực một tiếng đem lời nuốt xuống.

Người từ ngày đầu nhập học liền ghi nhớ sâu sắc, được xưng người quản lý nghiêm khắc nhất Ngự Thiên, thầy tổng giám thị trong truyền thuyết, đang vẻ mặt nghiêm túc đi về phía họ.

Tóc đỏ cũng nhìn thấy, thanh âm cũng run run, “Thảm rồi.”

Thầy đi đến trước mặt, hai người đều thẳng tắp đứng nghiêm, “Chào trưởng quan! Trưởng quan chúng em biết sai rồi!"

Thầy tổng giám thị vừa nhìn, gây chuyện chính là hai khế tử năm nhất, "Đây là có chuyện gì?"

"Báo cáo trưởng quan, là, là chuyện ngoài ý muốn."

"Ngoài ý muốn?"

Dư quang Tóc đỏ bắt giữ được một thân ảnh quen thuộc trong đám người, đối phương vừa thấy mình bị phát hiện, lập tức bôi mỡ vào chân.

"A, đừng chạy!" Tóc đỏ lúc này đã muốn đuổi theo, cái tên hệ hoá học ngu xuẩn, hại hai người họ thật thảm.

"Đứng lại!" Thầy tổng giám thị quát một tiếng, Tóc đỏ sợ đến đứng tại chỗ bất động.

"Còn muốn chạy?"

"Không, không có..."

“Các cậu là hệ nào?”

"Báo cáo trưởng quan, hệ liên hợp tác chiến."

“Gọi khế chủ các cậu tới đi.”

Hai người đều trợn tròn mắt, "A?"

"A cái gì mà a? Khế tử phạm sai lầm khế chủ phải chịu trách nhiệm liên đới, đừng nói với tôi các cậu không biết."

Hai người đờ người ra, sau một lúc lâu Lăng Tiêu mới nói, "Có thể đừng gọi khế chủ không a, họa là chúng em gây ra, họ không biết rõ tình hình."

“Phải a,” Tóc đỏ gấp đến độ chấp tay hành lễ, "Thầy giám thị nhờ thầy nhờ thầy, thầy phạt chúng em là được rồi.”

"Nghiêm túc một chút!"

Tóc đỏ thả tay lại hai bên.

"Đây là nội quy trường học, không thể châm chước!"

Lăng Tiêu kiên trì, "Nội quy trường học a, có thể khiêu chiến được không…”

Thầy giám thị cười lạnh, "Có thể a, người nắm giữ nội quy này là tôi, tới khiêu chiến đi."

Lăng Tiêu:...

"Không khiêu chiến thì nhanh chóng thông tri khế chủ các cậu đến lĩnh người."

Doanh phong và Băng Xán nhận được thông tri đuổi tới hiện trường, chỉ thấy Lăng Tiêu cùng Tóc đỏ hai cái đầu ủ rũ đang ở bên rìa thao trường bị thầy giám thị dạy bảo, so với dáng vẻ bọn họ ngày thường giương nanh múa vuốt, quả thực giống như đã hoàn toàn thay đổi.

Ngay trung tâm thao trường cách không xa, dừng một chiếc Ly phi sa vàng tươi, bên trong còn đang bốc lên khí thể màu hồng quỷ dị. Tuy lúc này sương khói đã tán đi hơn phân nửa, nhưng cái loại cảm giác không phù hợp nghiêm trọng với không khí trường quân đội vẫn để lại kích thích thị giác mãnh liệt cho người ta.

“Xin chào trưởng quan… Xin hỏi chuyện gì xảy ra?" Băng Xán thật cẩn thận hỏi han.

Thầy giám thị hừ một tiếng, "Hỏi bọn họ đi."

Hai người ấp úng nửa ngày cũng không nói rõ, Tóc đỏ vừa nhắc một chữ dính dáng tới tỏ tình, Lăng Tiêu liền thầm lấy cùi chỏ thúc cậu ta, ba người bên cạnh đều nhìn trong mắt, thầy tổng giám thị không vạch trần, còn lại hai người cũng đành chịu.

"Quên đi, tôi không muốn biết lý do, phạm sai lầm thì phải chịu phạt, tuy rằng khế chủ không biết chuyện xảy ra, nhưng quản giáo bất lực, vẫn phải bị phạt."

Tóc đỏ đầu sắp cúi muốn đụng đất, Lăng Tiêu trong lòng chán nản, làm chuyện điên rồ còn bị Doanh Phong biết, mất mặt mất đến tận ngoài vũ trụ rồi.

“Niệm tình các cậu là năm nhất lần đầu vi phạm, mỗi người cảnh cáo miệng một lần, lao động nghĩa vụ 30 giờ,” thầy giám thị hất cằm, "Đi đem cái đống rách nát kia của cậu lái đi."

Băng Xán vừa liếc đã nhìn ra Lăng Tiêu có chuyện giấu không cho Tóc đỏ nói, lúc này tìm cái cớ liền vội vàng đem khế tử của mình mang về ‘giáo dục’.

Đợi đến chỗ hai người kia nghe không được, Băng Xán mới hỏi, "Nói đi, sao lại thế này?"

Tóc đỏ lắp bắp đem khởi nguyên sự tình nói qua một lần, Băng Xán đau đầu đỡ trán.

“Tinh tinh và hầu tử họp lại có thể nghĩ ra cái phương pháp lãng mạn gì, em đừng có ra chủ ý ôi thiu cho người ta nữa.”

“Nhưng mà hồi đó em cũng nhờ như thế mới theo đuổi được anh a,” Tóc đỏ không cam tâm bị nói như vậy.

“Em ở học viện trên mỗi một cái cây đều vẽ tranh ghi chữ, anh mất thật lâu mới đem chúng tẩy hết. Phương thức thổ lộ của em rất thô bạo, anh đây mà còn chịu không nổi, huống chi là Doanh Phong tính cách còn nội liễm hơn anh?”

Tóc đỏ muốn khóc, "Hồi trước anh rõ ràng nói thực cảm động."

“Bởi vì anh mà không nói thế em sẽ không dừng lại," Băng Xán hết cách, anh cũng biết Tóc đỏ là một mảnh hảo tâm, đáng tiếc hai kẻ chỉ số thông minh đều âm thì có cộng với nhau vẫn là âm, “Em sau này đừng loạn gây rối nữa, mấy phương pháp kia của em đối Doanh Phong không dùng được."

“Vậy phải làm thế nào mới hữu hiệu a?"

“Đó là chuyện giữa họ, giữa những phối ngẫu bất đồng không có cùng phương thức ở chung, em một người ngoài đừng chen vào.”

Thấy Tóc đỏ một bộ bị đả kích sâu sắc, Băng Xán vừa bực mình vừa buồn cười sờ sờ đầu cậu, “Được rồi, hai người bọn họ nhất định có thể tìm được phương pháp biểu đạt cõi lòng thích hợp với họ, lại nói không phải tình cảm nào cũng đều phải nói ra, chỉ cần tâm ý tương thông, một ánh mắt cũng có thể là tỏ tình.”

Tóc đỏ nhắm lại mắt, tựa hồ đang hưởng thụ động tác này, thẳng đến khi Băng Xán dừng lại còn không chịu mà sáp qua, “Sờ sờ nữa đi.”

Băng Xán nhịn cười lại sờ sờ, "Rõ ràng là em phạm sai lầm,  sao lại thành khen thưởng rồi? Lần sau còn như vậy, loại đãi ngộ này liền hủy bỏ."

Trên thao trường người vây xem dần dần tán đi, chỉ để lại Doanh Phong và Lăng Tiêu hai người, Lăng Tiêu cúi đầu, trộm từ khóe mắt quan sát phản ứng Doanh Phong, bị chộp được thì lại nhanh chóng đem tầm mắt thu hồi lại.

Doanh Phong vòng quanh Ly phi sa đi một vòng, cuối cùng ngừng lại phía đầu xe. Trên xe bay để lại mười dấu tay thật sâu, thầy giám thị là trong không trung tay không đem nó bức dừng sau đó khiến nó hạ cánh, Doanh Phong dùng tay của mình ướm thử chiều sâu dấu tay đó, sở trường thể thuật biến thái này, ít nhất đã dùng Lực lượng hồn tinh trên cấp bảy.

Lăng Tiêu chứng kiến dấu tay kia, tâm tình càng bết bát hơn, một nửa là đau lòng, một nửa là hối hận, vừa nghĩ tới Doanh Phong có thể sẽ vì vậy mà tức giận, cậu lại có chút lo sợ bất an.

“Em đứng ngốc ở đó làm gì? Lên xe.”

Lăng Tiêu hoàn hồn, mới phát hiện Doanh Phong đã vào buồng lái, khởi động thiết bị làm sạch không khí.

Cậu cũng vội chui vào, "Đi đâu?"

"Đương nhiên là đi sửa, bằng không thì?"

Doanh Phong đem Ly phi sa chạy đến trung tâm bảo hành, dọc theo đường đi nó còn vui vẻ phun ra cái đuôi khí màu phấn hồng, Doanh Phong vẫn không hỏi Lăng Tiêu lý do, tâm Lăng Tiêu vẫn cứ treo ở đó, không biết chờ lúc Doanh Phong hỏi, nên theo tình hình mà nói thật hay tìm cái cớ lừa bịp cho qua.

May là ông chủ tiệm xe tặng bảo tu rất lâu, bất quá Lăng Tiêu không biết điểm này, nhìn Doanh Phong xa xa theo người ta nói chuyện, nghĩ chắc phải trả một số phí tổn bảo trì rất lớn, dù sao giá trị của vật liệu tạo Ly phi sa rõ ràng rất sang quý.

Doanh Phong làm xong thủ tục sửa chữa, quay đầu chỉ thấy Lăng Tiêu ủ ê chờ ở nơi đó, nếu cậu ấy mà có cái đuôi, lúc này chắc cũng rũ trên đất, cái tai cũng hận không thể che luôn cái mặt đi.

Lăng Tiêu thấy Doanh Phong đi tới, không đợi anh mở miệng liền cướp lời nói, “Tôi tháng này chỉ ăn bánh mì, không mua đồ này nọ, cũng không chơi game, nếu không đủ, đem sinh hoạt phí tháng sau của tôi cũng dồn vào.”

Doanh Phong vốn có điểm tức giận, bởi vì Lăng Tiêu coi thường nội quy trường ở trong trường học hồ nháo, bất quá bây giờ nhìn bộ dạng này của cậu, không biết sao tức giận đột nhiên tiêu tan.

"Vì cái gì?" Anh rốt cục hỏi tới.

"... Muốn cho anh niềm vui kinh ngạc,” Lăng Tiêu cho một cái lý do nửa thật nửa giả.

Doanh Phong quay đầu lại nhìn thoáng qua Ly phi sa đang được sửa chữa, “Đúng là rất kinh ngạc.”

Lăng Tiêu mím miệng, "Thực xin lỗi."

Doanh Phong nhìn cậu một bộ vô hạn áy náy, không hiểu sao lại sinh ra một loại xúc động, tiến lên sờ sờ đầu cậu, Lăng Tiêu bỗng thẳng người, biểu tình cổ quái.

“Anh vừa rồi dùng cái gì?"

"Cái gì?"

"Trên tay," Lăng Tiêu cũng không quá xác định, "Cảm giác là lạ."

Doanh Phong nhìn nhìn tay của mình, vừa rồi hình như là có một loại cảm giác hơi hơi nóng lên, nhưng anh xác định không có sử dụng tinh thần lực.

“Là như vầy phải không?" Anh lại sờ sờ.

Lần này Lăng Tiêu thẳng thắn giương đầu nhắm mắt, theo động tác Doanh Phong, đại não thậm chí toàn thân đều có một tia cảm giác thoải mái lan tràn, tâm tình vốn uể oải, cũng dần dần trong sáng.

Một từ đột nhiên xuất hiện trong đầu Doanh Phong, nhưng anh cũng không xác định, nói đúng hơn là anh không tin.

Nhìn Lăng Tiêu hưởng thụ đến mức không muốn mở to mắt, Doanh Phong lặng lẽ xoay qua chỗ khác, từ cổng cá nhân điều xuất tư liệu mà anh cất giữ trước kia.

—— Khi đối tượng thầm mến lẫn nhau cố lấy dũng khí tỏ tình thì, chúc mừng tình cảm của các bạn đã đạt đến sáu sao. Nếu các bạn đã kết làm phối ngẫu, đừng quên thử một chút kỹ năng khế chủ —— trấn an tinh thần, điều này sẽ làm khế tử của bạn thoát khỏi khổ sở, phẫn nộ, hoặc những cảm xúc tiêu cực khác, còn có thể khiến người đó cảm thấy thoải mái và thả lỏng.

—— Trấn an tinh thần không cần thiết hao tổn tinh thần lực, khế tử của bạn một khi hưởng thụ qua một lần, sẽ hướng tới làm không biết chán. Đừng để cưng chiều của bạn khiến khế tử chìm đắm quá độ, mà hãy xem nó như một thủ đoạn an ủi, lúc cần thiết mới sử dụng.

Lăng Tiêu hưởng thụ xong dư vị trấn an, càng thêm khát vọng, mở mắt ra lại thấy Doanh Phong đưa lưng về phía mình, cúi đầu không biết đang nhìn cái gì.

“Anh xem cái gì đó?” Cậu nhòm trái phải, lại bị thân thể Doanh Phong che mất chẳng thấy được gì.

"Không có gì, " Doanh Phong tắt đi cổng cá nhân, trong lòng lại vẽ lên một dấu chấm hỏi thật lớn.

Lăng Tiêu thấy anh quay lại, cao hứng đưa đầu ra trước, “Sờ đầu, sờ đầu."

Doanh Phong không xác định đem tay phủ lên, quả nhiên Lăng Tiêu lại lộ ra loại hớn hở và biểu tình hưởng thụ đó, khiến cho anh không tin cũng không được.

Nhưng mà sáu sao… Thật sự có thể sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.