Từ khi phát hiện ‘Bí mật’ Lăng Tiêu khó có thể mở miệng, sở thích có thể đếm được trên đầu ngón tay của Doanh Phong nhiều thêm một cái, mỗi lần trước khi thi triển sở thích của bản thân, đều phải chịu Lăng Tiêu mãnh liệt phản kháng.
Đáng tiếc, Lăng Tiêu ở mọi phương diện đều không phải đối thủ Doanh Phong, một khi phòng tuyến bị đột phá, phản kháng vốn đã có hạn của cậu liền tiến về không, động tác chế trụ cánh tay Doanh Phong đẩy ra ngoài cũng trở thành chặt chẽ cầm lấy không buông.
Được khế chủ của mình vuốt ve là một chuyện phi thường thoải mái, toàn thân tựa như bị giật điện từng đợt, không được vài cái, Lăng Tiêu liền rất không cốt khí mà ngân nga lăn vào lòng Doanh Phong.
Doanh Phong hưởng thụ xong xúc cảm trơn nhẵn, cùng với cảm giác thành tựu khi cái người lúc nào cũng hiếu thắng thu hồi góc cạnh ở trên người mình cọ a cọ, nắm tay thu lại, "Đừng chậm trễ thời gian, hôm nay chính là ngày thi tuyển sinh Ngự Thiên.”
Khoái cảm bị kết thúc không khoan nhượng, Lăng Tiêu vẻ mặt căm giận từ trên giường ngồi dậy, rốt cuộc là ai đang chậm trễ thời gian? Bên dưới tôi còn ngẩng đầu đây này!
Sự thật chứng minh, bọn họ hoàn toàn có thể chậm trễ thêm chút nữa, vì khi họ dùng tốc độ cao nhất lái Ly phi sa đi vào Ngự Thiên, có mấy người dùng xe của học viện còn chưa tới, đợi ước chừng mười mấy phút đồng hồ, các thí sinh mới ào ào đến đông đủ.
Cặp bên Sư Ký quả nhiên cũng xuất hiện tại cùng một gian trường thi, tóc đỏ vừa thấy Lăng Tiêu thật hưng phấn kêu to: "Oa, cậu quả nhiên có thể đứng lên a? Nói coi hồi nãy lúc tới cậu có thấy ngoài cổng trường có đậu một chiếc Ly phi sa không? Rất là ngầu!”
Lăng Tiêu: "..."
Ngày thi đầu tiên toàn bộ thi viết, môn đầu là khoa học xã hội, sau đó là tổng hợp sinh-hóa, buổi chiều là thiên văn địa lý tổng hợp, môn cuối cùng là lịch sử.
Trong khoảng thời gian này Lăng Tiêu đột kích học tập, phần lớn các môn với cậu mà nói không có gì khó khăn, bài thi khoa học xã hội một phát kéo xuống, thói quen của Lăng Tiêu chính là đầu tiên đọc phần đề luận thuật (trình bày và phân tích) ở cuối cùng.
—— Thời đại đang phát triển, khoa học kỹ thuật tiến bộ, dự luật thứ bảy có tất yếu tiếp tục tồn tại hay không? Xin cho biết quan điểm của bạn và phân tích rõ.
Lăng Tiêu hắc tuyến, dự luật thứ bảy nội dung là Thiên Túc cấm khai phá loại hình trí năng AI (Artificial Intellligence - trí thông minh nhân tạo),dự luật này từ năm đầu tiên Tân lịch thì đã được lập ra, điểm đặc thù nhất của nó nằm ở chỗ, trong chế độ cộng hoà cưỡng chế ban bố dự luật, cuối cùng khai quốc Nguyên soái tự mình cho ý kiến phúc đáp bốn chữ: vĩnh không bãi bỏ.
Nhưng vài năm nay luôn có tranh luận về dự luật này, có một lượng lớn nhà khoa học cho rằng văn minh tiến bộ mấy ngàn năm, nền khoa học kỹ thuật của rất nhiều tinh cầu vì trí năng AI xuất hiện mà tiến một bước dài, Thiên Túc lại bị một cái dự luật cổ xưa hạn chế, về lĩnh vực này lạc hậu xa so với nơi khác, là biểu hiện bảo thủ.
Nếu là trước kia, thân là một người trẻ tuổi có năng lực tiếp thu đối với sự vật mới cực mạnh, Lăng Tiêu cũng đứng về phe huỷ bỏ dự luật này, nhưng từ khi nhân sinh quan của cậu tại một khu trụ sở ngầm nào đó bị đảo điên, cậu rốt cục hiểu được hàm ý chân chính của dự luật thứ bảy.
Không phải lạc hậu, mà là cách biệt dẫn trước, không cho phép chế tạo trí năng AI, bởi vì bản thân chúng ta chính là người máy a.
Cậu đối diện đề bài này yên lặng không nói, thanh âm Doanh Phong đột nhiên vang lên trong đầu, dọa cậu nhảy dựng.
—— Không được viết là không tất yếu.
Chỗ ngồi Doanh Phong là phía sau cậu, cậu biết Doanh Phong tám phần cũng đã thấy đề thi cuối cùng, sợ mình viết bậy, vì thế đặc biệt đến cảnh cáo. Nhưng Lăng Tiêu lại không thể quay đầu lại, cũng không có năng lực phản tâm linh câu thông, đành phải lấy một tờ giấy nháp, trên đó viết lên chữ ‘tôi biết rồi’ thật to, đằng sau còn thêm vào một mớ dấu chấm than hoa hoa lệ lệ, trông mong Doanh Phong có thể đọc thấy.
Doanh Phong lúc này mới thu hồi tầm nhìn tâm linh, bắt đầu chuyên tâm đáp đề.
Lịch thi một ngày xếp thật kín, rất nhanh liền thi đến môn cuối cùng, đề lịch sử đối với Doanh Phong mà nói không hề có khó khăn, sớm đáp xong hết, làm bộ như đang cúi đầu suy ngẫm, dùng tầm nhìn tâm linh một cái, đem góc nhìn chuyển tới phía trên Lăng Tiêu.
Anh đầu tiên quan sát một chút hai vị giám khảo coi thi tại hiện trường, bọn họ không có biểu hiện gì, ngược lại máy quay ở góc tường bên trên hơi xoay tròn một chút, vừa lúc dừng lại ngay chỗ ngồi Lăng Tiêu, Doanh Phong căng thẳng trong lòng.
Bất quá một lát sau, máy quay lại khôi phục chuyển động bình thường, giống như vừa rồi thay đổi tuyến đường chính là ngẫu nhiên.
Doanh Phong yên lòng, nhanh chóng xem một lần bài thi Lăng Tiêu, phát hiện người này trải qua hơn nửa tháng học nước rút, cư nhiên đáp đúng hơn sáu mươi phần trăm đề thi, dù không có trợ giúp của mình, cũng có thể đạt tiêu chuẩn.
Lăng Tiêu đang minh tư khổ tưởng tự mình nhớ lại câu trả lời nhưng làm sao cũng không nhớ nổi, chợt nghe Doanh Phong nói bên tai:
—— đồ ngốc, câu 14 đơn giản như vậy mà cũng đáp sai.
Lại tới nữa! Cậu tức giận nắm tờ giấy nháp, bên dưới ba chữ to ‘tôi biết rồi’ viết:
—— tinh thần lực của anh không thể dành để nói cái gì có ích chút sao!
Doanh Phong cũng không nói lời vô ích nữa, giúp cậu sửa lại mấy chỗ sai, sau đó đem những câu Lăng Tiêu không biết làm bổ sung hết, chờ sau khi kiểm tra lại hoàn toàn không có vấn đề, mới đem ý thức không lưu dấu vết thu lại.
Qua khoảng thời gian này luyện tập, anh đối với tinh thần lực của mình càng có đủ cảm thụ cụ thể, cũng dần dần có thể phát hiện điểm mấu chốt của năng lượng, sẽ không xuất hiện tình trạng như lần trước nói được một nửa thì lực lượng hao hết. Sau khi chỉ hết bài cho Lăng Tiêu, năng lượng của anh vẫn còn thừa một chút, mà theo thời gian trôi qua, tinh thần lực hao tổn cũng sẽ tự động khôi phục.
“Tôi có được điểm tối đa không? Tôi còn chưa có được điểm tối đa môn lịch sử bao giờ đâu!”
Vừa nộp bài thi, Lăng Tiêu liền khẩn cấp chạy tới hỏi.
Doanh Phong không muốn để cậu quá đắc ý, chỉ nói, "Để coi sao.”
Lăng Tiêu đang dẩu miệng lên lập tức liền xệ xuống, “Không phải là ngay cả anh cũng không biết đáp án chính xác đó chứ?”
"Ai biết được, " Doanh Phong quay đầu bước đi.
“Này! Anh cũng quá vô trách nhiệm đi!” Lăng Tiêu chạy lúp xúp đuổi theo.
Lưu lại trong phòng hai vị giám khảo coi thi trao đổi một ánh mắt biết tỏng rồi.
"Năm nay rốt cục lại có thí sinh hợp tác lợi dụng tâm linh câu thông gian lận.”
“Phải a, đã hai năm rồi không xuất hiện, thật đúng là có chút hoài niệm."
“Này nếu là trường thi hệ khác đó hả, sớm đã bị hủy bỏ tư cách dự tuyển."
“Ai bảo chúng ta là hệ liên hợp tác chiến làm chi?” Hắn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ ‘liên hợp’.
***
Hôm sau, cuộc thi thực chiến rốt cục đã đến, sau khi giám khảo tuyên bố có ba vòng thi, vòng đầu không hề ngoài sở liệu chính là thi năng lực tác chiến cá nhân.
Cái gọi là trường thi là một không gian giả thuyết phong bế, trong không gian này nguyên bản không có vật gì, sẽ căn cứ theo địa hình thí sinh lựa chọn, mô phỏng hoàn cảnh tương ứng, đối thủ cũng là sinh vật được thiết định cho hoàn cảnh đó.
Vì nhân số thí sinh đông đảo, tổng cộng có năm không gian giả thuyết như thế, Doanh Phong còn đang phân tích ưu nhược điểm của từng địa hình, Lăng Tiêu đã mắt sắc tay nhanh đè xuống Tùng lâm (rừng cây),Doanh Phong muốn ngăn cũng ngăn không được.
“Cậu…”
"Làm sao vậy? Cái này không tốt sao?" Lăng Tiêu căn bản không nghĩ nhiều như vậy, chỉ cảm thấy mình thích địa hình này liền chọn.
Tùng lâm đại khái là địa hình rất nhiều người không muốn đối mặt, chướng ngại vật nhiều, tầm nhìn hẹp, hơn nữa đối thủ trong rừng cây phần lớn tính nhanh nhẹn cao, am hiểu tác chiến linh động, rất khó làm cho người ta chiếm được ưu thế.
Địa hình đã chọn là không thể sửa đổi, Doanh Phong cũng chỉ có thể nhận sự thật này. Rất nhanh kết quả lựa chọn của mọi người đều có, đại bộ phận thí sinh lựa chọn sa mạc nơi tầm nhìn rộng mở, chướng ngại vật tiếp cận về không, cặp đôi Băng Xán lựa chọn băng nguyên, số cặp chọn Tùng Lâm cũng không phải ít nhất, có một cặp thí sinh lựa chọn đầm lầy, xem ra đây mới là địa mạo không được hoan nghênh nhất.
Đại đa số thí sinh, đều ở vào giai đoạn vừa trưởng thành không lâu lại chưa hoàn toàn phát dục, giai đoạn này kỳ thật rất bất tiện, đối thủ thấp hơn một cấp, đối với bọn họ không hề có tính khiêu chiến, đối thủ cao hơn một cấp độ khó lại quá cao, rất khó chiến thắng.
Suy tính điểm ấy, đối thủ khế chủ cùng khế tử phân biệt lần lượt là cấp SS và cấp S, nhưng cũng không yêu cầu đem đối thủ hoàn toàn đánh bại, chỉ cần cam đoan duy trì được 15 phút liền tính là qua ải.
Lăng Tiêu rút thăm khá gần đầu, rất nhanh đến phiên cậu ra sân, mấy người mắt sắc đều nhận ra.
“Cậu ta không phải là học sinh hôm trường mở cửa ngồi xe lăn đến thăm quan sao?”
“Là đối tượng bị cho là điểm đột phá yếu nhất toàn trường, suýt nữa bị quái thú đánh gục?”
"Đúng vậy, ngay cả cậu ta mà cũng có thể ghi danh dự thi?”
Lăng Tiêu đã tiến vào trường thi tự nhiên nghe không được, Doanh Phong ở bên ngoài chính là nghe được nhất thanh nhị sở. Băng Xán cũng nghe, nhịn cười an ủi Doanh Phong, "Đừng để ý, bất quá tôi cũng rất chờ mong, Lăng Tiêu sẽ khiến chúng ta mở rộng tầm mắt như thế nào."
Doanh Phong là người duy nhất ở hiện trường biết rõ thực lực Lăng Tiêu, anh căn bản không cần nghe an ủi. Trong những thí sinh mới vừa thi xong, mỗi một khế tử đều kéo đủ mười lăm phút, không có một người nào có thể hoàn toàn chiến thắng đối thủ, thậm chí còn có một người bị thua, sau khi nhìn biểu hiện của bọn họ, Doanh Phong đối Lăng Tiêu hoàn toàn có tin tưởng.
Huống chi, địa hình trận đấu là rừng cây mà Lăng Tiêu am hiểu nhất, đây quả thực giống như thả khỉ về núi.
Quả nhiên, ngay từ đầu cuộc thi, Lăng Tiêu đã đổi mới nhận thức của người toàn trường, mọi người giật mình nhìn kẻ ngay cả đứng cũng không nổi, nhảy nhót cực nhanh ở đầu cành, linh trưởng thú phía sau ngay cả góc áo cậu đều sờ không tới nửa phần, làm cho người ta sản sinh lỗi giác đây mới là sân nhà của Lăng Tiêu.
Linh trưởng thú có lực lượng, lực phòng ngự cùng lượng máu trong số sinh vật ngang cấp thuộc loại trung bình thấp, nhưng tính nhanh nhẹn của nó là nhân tài kiệt xuất trong toàn bộ sinh vật, hơn nữa, nó còn có hai kỹ năng phi thường lợi hại.
Quả nhiên, linh trưởng thú thấy mình đuổi không kịp Lăng Tiêu, lúc này sử xuất bản lĩnh xuất chúng thứ nhất của nó —— thuấn di, linh trưởng thú theo sát sau Lăng Tiêu đột nhiên tiêu thất, một giây sau lại xuất hiện trước mặt Lăng Tiêu, vươn móng vuốt cào tới. Tốc độ tiến về trước của Lăng Tiêu rất nhanh, một trảo này cơ hồ nhất định đắc thủ.
Trong thính phòng phát ra một trận kinh hô, đúng lúc này, Lăng Tiêu đột nhiên nghiêng thân sà xuống, mọi người vây xem thậm chí điểm cậu mượn lực cũng chưa tìm được, chỉ thấy cậu hạ thấp xuống một mét có thừa, thoải mái tránh thoát công kích này. Đó vẫn chưa hết, Lăng Tiêu đang trong tư thế trên đà rơi xuống đột nhiên lại bay mạnh lên, thứ gì đó trong tay thõng xuống, một sợi dây leo lắc giữa không trung, thì ra Lăng Tiêu chính là dựa vào nó khống chế độ cao phi hành của mình.
Lăng Tiêu bay đến giữa không trung, không chút khách khí một cước đem linh trưởng thú đá bay lên cây, theo sát tiến lên bổ xuống liên tiếp công kích. Mạch tác chiến của cậu rõ ràng lại chính xác, đối đãi sinh vật tính nhanh nhẹn cao, chính là đã tìm đúng điểm đột phá, sau đó nhằm vào điểm đó dốc hết sức tiến hành đả kích.
Linh trưởng thú trước đó bị cậu đánh cho lờ mờ, liều mạng lại sử xuất một lần thuấn di nữa, mọi người tinh tường thấy Lăng Tiêu trên không trung ra quyền, một quyền thất bại, mà linh trưởng thú thuấn di tới sau lưng cậu. Ngay khi mọi người nghĩ lần này khẳng định không tránh thoát, Lăng Tiêu lại một lần nữa cho khán giả một kinh hỉ thật lớn.
Cậu ở giữa không trung, không hề mượn ngoại lực gì, đột ngột lộn ngược ra sau, hai chân lần lượt trúng mục tiêu trên đỉnh đầu của đối thủ, loại trệ không lực* biến thái đó, còn có năng lực phản ứng trên không trung, quả thực làm cho người ta hoài nghi sau lưng cậu có mọc cánh.
*Trệ không lực: có thể hiểu là loại khả năng mượn lực trong không khí như khinh công ấy.
Linh trưởng thú bị đá trên đất, lượng máu hạ xuống còn dưới 10%, kích hoạt hình thái cuồng bạo, cũng chính là kỹ năng khiến người khác trông mà khiếp sợ thứ hai —— tính nhanh nhẹn tăng trên diện rộng, chỉ cần tiếp xúc đến địch nhân, liền có thể tạo ra thương tổn thật lớn. Trong giai đoạn này, không có đối thủ nào dám cùng nó cứng chọi cứng, trừ phi có năng lực công kích từ xa, nếu không cách duy nhất ứng đối chính là chạy.
Lăng Tiêu cùng linh trưởng thú triển khai một hồi truy đuổi một chọi một trong rừng cây cành lá rậm rạp, linh trưởng thú trạng thái cuồng bạo tốc độ hành tiến đã vượt quá người thủ hộ khế nấm họ gặp bên hồ ngày đó. Nhưng Doanh Phong vẫn chưa vì vậy mà cảm thấy lo lắng, bởi vì ngày đó Lăng Tiêu chỉ dùng một bàn tay trong lúc trốn chạy, mà hôm nay, hai tay cậu tự do, sợ là trong giới tự nhiên không có sinh vật nào có thể đuổi được.
Thời gian kế tiếp, Lăng Tiêu ở trước mặt mọi người trình diễn một hồi truy đuổi chiến phấn khích tuyệt luân, thường ngày chỗ đáng xem của loại truy đuổi chiến này là diễn viên đuổi như thế nào, hôm nay xem lại là diễn viên làm sao trốn. Có mấy lần Lăng Tiêu suýt nữa bị linh trưởng thú gây thương tích, kết quả lại là cậu lấy góc độ không thể tưởng tượng tránh thoát, các loại đột ngột quay ngược, đột ngột dừng, bứt phá lao tới trong không trung, người xem không kịp nhìn, nhóm khế chủ còn có thể đuổi kịp tốc độ của cậu, còn nhóm khế tử cũng chỉ coi như phim mà thưởng thức.
Thời gian cuồng bạo suốt hai phút chấm dứt, Lăng Tiêu chính là không để cho nó đụng đến dù chỉ một chút, ngay trong một khắc khi cuồng bạo chấm dứt kia, một người một thú còn lao vùn vụt trong không trung, Lăng Tiêu chạy đằng trước đột nhiên không thấy đâu nữa, khi tất cả còn đang ngẩn ra, một cái bóng đen xuất hiện phía sau linh trưởng thú.
"Thuấn di!" Có người nhịn không được kêu lên, "Cậu ta sao có thể biết thuấn di của linh trưởng thú?!"
“Cậu ấy dùng không phải thuấn di," động tác vừa rồi của Lăng Tiêu quá nhanh, ngay cả rất nhiều khế chủ cũng chưa thấy rõ, bất quá hiện trường cao thủ tập hợp, vẫn có người nắm bắt được, “Cậu ấy trước sau mượn lực hai cây, bắn ra sau linh trưởng thú, bởi vì tốc độ quá nhanh, thoạt nhìn giống như phát sinh trong nháy mắt.”
Mọi người tỉnh ngộ, ngay sau đó chỉ thấy Lăng Tiêu vừa hiện ra sau linh trưởng thú, cho bạn này một kích trí mệnh, linh trưởng thú đáng thương bị đánh bay lên đất lăn thêm mấy vòng cũng chưa dừng, tới khi đập lên tấm kính ngăn không gian mô phỏng.
“Tích ——" trên sân sáng lên đèn xanh, thời gian dừng lại ở 12" 36"" 54 (12 phút 36 giây 54),khế tử đầu tiên hôm nay trong thời gian quy định giải quyết đối thủ, chính là người hai tuần trước ngay cả năng lực hành động cũng không có, toàn trường trầm mặc một lát, sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Ngay cả huấn luyện viên ngồi trên ghế giám khảo đều kìm lòng không đậu vỗ tay, “Xem ra ngày đó là chúng ta nhìn nhầm, lấy năng lực hai người bọn họ, tuyệt đối có thể thi vào hệ chúng ta.”
“Phải a,” Huấn luyện viên kia phụ họa nói, "Có thể chạy như vậy còn không chịu đi đường, xem ra không phải quá yếu mà là quá lười, sau này nhất định phải hảo hảo đốc thúc.”
"Thật là lợi hại!" Tóc đỏ thấy cậu xuống liền kích động muốn lên ôm một cái, bị người một phen đẩy qua một bên, mà người đẩy ra cậu ta, đầu cũng không quay lại xuyên qua hai người bọn họ đi vào sân thi đấu.
“Khế chủ nhà cậu vĩnh viễn đều là khốc như vậy," Tóc đỏ hạ kết luận.
Lăng Tiêu lau mồ hôi, cùng Tóc đỏ chờ đợi trận đấu của Doanh Phong bắt đầu, bởi vì có biểu hiện kinh người của cậu trước đó, tất cả mọi người rất tò mò, có khả năng ở nghi thức trưởng thành chiến thắng Lăng Tiêu, rốt cuộc là dạng người gì?
Trên đoạn đường Doanh Phong đi vào sân, đã âm thầm đem tinh thần lực đều tập trung ở lòng bàn tay phải, anh không giống với Lăng Tiêu, Tùng lâm không phải ưu thế của anh, bởi vậy, trận chiến đấu này nhất định phải tốc chiến tốc thắng mới được.
Trong quá trình tu hành tinh thần lực, Doanh Phong phảng phất chạm đến phương thức đem tinh thần lực chuyển hóa thành lực công kích, nhưng anh cho đến giờ đều chưa từng thử nghiệm, trong ván này hôm nay, chỉ có thể đánh cược một lần.
Anh hết sức chăm chú ngưng tụ lực lượng, phía trước anh, đối thủ xuất hiện, là một con gấu hình thể thật lớn. Loại gấu này, vô luận lực công kích hay là lực phòng ngự, đều dị thường khủng bố, trong nhóm sinh vật cấp SS có thể xếp vào mười hạng đầu.
Gấu đen gào lên một tiếng, hướng về phía Doanh Phong rất nhanh chạy lại, tốc độ đó so với thân hình trầm nặng của nó hoàn toàn không liên hệ được.
Mà Doanh Phong, vẫn đứng ở chỗ cũ không chút nhúc nhích, thậm chí cả ý tứ né tránh đều không có.
“Cậu ta muốn làm gì? Cậu ta bị đụng bay cho coi!” Có người khẩn trương kêu lên, ngay cả huấn luyện viên đều cảm thấy có chút không ổn, loại gấu này lực lượng trùng kích đặc biệt mạnh, chính diện hứng chịu, tuyệt đối sẽ bị trọng thương.
“Anh thất thần làm gì? Chạy a!" Lúc này là tóc đỏ kềm nén không được nhảy dựng lên, mà khi cậu ta nói xong câu đó thì con gấu đã vọt tới trước mặt Doanh Phong.
Trong một sát na đó, Doanh Phong đột nhiên nhảy lên tại chỗ, mạnh mẽ bay lên trên đầu gấu đen, khi anh rơi xuống, tay phải phủ lên đỉnh đầu con gấu, ngay sau đó phát lực một cái.
Không ai thấy rõ ràng trên trận rốt cuộc chuyện gì xảy ra, chỉ thấy gấu đen cả người chấn động, tiếp theo yếu ớt ngã xuống, đèn xanh trên sân sáng lên, máy đo thời gian đình chỉ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]