*Phi Liêm: Một thần thú trong thần thoại Trung Hoa, chưởng quảng gió, được xưng Phong Thần (Thần gió),hình tượng là mình chim đầu hươu, hoặc đầu chim mình hươu. **Từ chương này sẽ đổi một loạt cách xưng hô, vì nhân vật chính đã trưởng thành rồi, vừa đọc hẳn là sẽ thấy hơi vấp, hy vọng mọi người quen dần. “Bạn học của cậu mất tích chúng tôi sẽ đi tìm, bất quá cậu trước hết rời khỏi nơi này," hiệu trưởng nhặt chủy thủ của Trục Nguyệt lên trả lại cho cậu, sau đó an bài nhân viên cứu viện đi cùng mình hộ tống Trục Nguyệt rời đi. "Không cần," Trục Nguyệt sốt ruột phản đối, "Em cũng muốn cùng các thầy đi tìm.” "Nơi này quá nguy hiểm, những chuyện không thể biết trước rất nhiều, chúng tôi sẽ không cho phép một thiếu niên ở lại chỗ này. Y sĩ theo đoàn đang ở ngay bên ngoài động, cậu ấy sẽ phụ trách đưa cậu về học viện an toàn.” Mặc kệ ý nguyện muốn lưu lại của Trục Nguyệt có mãnh liệt thế nào, cậu vẫn bị cường hành dẫn ra ngoài, đợi cậu đi rồi, hiệu trưởng xoay người hỏi giáo viên hướng dẫn, “Vị trí hai em khác còn cách nơi này xa lắm không?" Giáo viên hướng dẫn xem xét thiết bị truy tung, sau khi toàn bộ học sinh đều rút khỏi, trên máy tính bảng chỉ còn lại ba điểm đen, “Vị trí cuối cùng của họ ở hướng Tây Bắc, còn cách nơi này một đoạn.” Phục Nghiêu chỉ liếc một cái, liền chuẩn xác không lầm vạch phương vị, "Nhắm hướng này, tiếp tục đi tới." Nhóm quân nhân lại bắt đầu đâu vào đấy làm việc, họ cẩn thận xử lý sạch nham thạch trở ngại trên đường đi tới, phía trước xuất hiện một đoạn đường, bên này sụp lún càng nghiêm trọng, cơ hồ mỗi khi đi tới được một đoạn, lại phải dừng lại dọn sạch chướng ngại vật. Như thế lặp lại vài lần, đột nhiên phía trước có một người báo cáo, “Thiếu tướng! Có phát hiện!" Mọi người lập tức vọt tới trước, người đầu tiên phát hiện ra đem thứ thu được giao cho Phục Nghiêu xem. Người ở đây đều nhận ra, đó là xác của một cổng cá nhân, đã vỡ nát không còn dạng gì, một thứ khác là thanh chủy thủ đã gãy thành hai đoạn. Trong lòng mỗi người không khỏi trầm xuống, người Thiên Túc không có thi thể, mỗi một thứ mà họ tìm được, cũng có thể là di vật của người này, mà căn cứ mức độ hư hại của vật phẩm, xác suất người sở hữu chúng may mắn còn tồn tại cực kì bé nhỏ. Những mảnh vụn cổng cá nhân vung vãi khắp nơi, không chỉ ở chân tường, mà giữa khu đất trống cũng có vài mảnh màn hình, cũng vô pháp phân biệt mảnh nhỏ đó đến tột cùng là đến từ cùng một cổng, hay là hai cổng khác biệt. “Đây chính là nơi tín hiệu mất kết nối?” Phục Nghiêu đi một vòng hiện trường hỏi. Giáo viên hướng dẫn cẩn thận xác nhận một chút mới trả lời, “Phải.” Phục Nghiêu ngồi xổm xuống, tay trái vạch trên đất trống, “Nơi này có dấu vết sinh vật từng đi qua rất rõ ràng, mục tiêu hẳn là rất to lớn, dũng đạo đối với nó mà nói quá mức chật hẹp, ven thạch bích nhiều chỗ đều bị tổn hại, là bị vật nặng va chạm gây ra.” Hắn lại quay đầu nhìn lại, “Cự ly của mỗi dấu nhân cách nhau rất dài, có thể thấy nó đã chạy rất nhanh, hướng đi của đất cát đều dẫn qua đó, cho nên nó hẳn là chạy về phía đó, rất có thể là đang truy kích." Hắn đứng lên chỉ ra trước, “Có truy kích tức có chạy trốn, có chạy trốn thì còn hi vọng, không được buông tha, tiếp tục!” Bao nhiêu vũ khí công nghệ cao có tính công phá trong này đều không có đất dùng, cũng may bọn họ còn có vũ khí lạnh phi thường sắc bén, đá bên đường bị nhẹ nhàng hết mức mà chia thành nhiều khối nhỏ, chấn động trong khu mỏ từ khi đó đã dừng, tựa hồ nguy hiểm đã qua. Nhưng biểu hiện càng bình ổn, càng có thể cất giấu những sự thật khiến người âu lo, nhân viên cứu viện vừa hi vọng phát hiện manh mối, lại lo lắng tìm được lại là một chủy thủ gãy khác, ôm tâm tình mâu thuẫn như vậy, họ giành giật từng giây hướng về phía trước. Doanh Phong lẳng lặng ngồi trong bóng đêm, cho đến khi có động tĩnh nhỏ bé từ xa xa truyền đến, thính giác, thị giác, lực nhìn thấu… của anh, toàn bộ mẫn tuệ hơn trước, nếu như là cách đây mấy giờ, anh tuyệt đối không có khả năng nhận thấy được thanh âm rất nhẹ rất nhỏ như vậy, nhưng hiện tại, anh thậm chí có thể phân biệt được thanh âm bất đồng phát ra từ những người khác nhau. Thì ra đây là khác biệt giữa thiếu niên với người trưởng thành, không, là khác biệt giữa thiếu niên với một người trưởng thành đã trở thành khế chủ. Nếu anh có thể nghe được, vậy bên kia thạch bích cũng nhất định có người nghe được, Doanh Phong nhặt lên một hòn đá vụn trong tay, nhắm về hướng thanh âm, vô cùng tinh chuẩn bắn qua. Hòn đá nhỏ đánh lên trần động, lại dội ngược về vách đá một bên, như thế lập lại vài lần, mới rốt cục tiêu hao hết động năng, lăn nhào xuống đất. Phục Nghiêu đột nhiên đè xuống động tác sĩ quan, "Ngừng!" Tất cả mọi người theo phản xạ ngừng lại, thấy cấp trên của mình tựa hồ đang dỏng tai lắng nghe. "Có ai không?" Phục Nghiêu đề cao thanh âm hỏi. Trả lời hắn chính là một loạt tiếng đánh mỏng manh khác, lần này ở đây không ít người cũng nghe được, hiệu trưởng nhíu mày thật sâu, ngoại trừ tiếng thở gấp xung quanh, ông không nghe được bất kỳ thanh âm gì. Bất quá người có thể nghe được, biểu tình đều chuyển thành kinh hỉ, thanh âm của Phục Nghiêu cũng rõ ràng có chuyển biến, "Toàn lực tiến tới!" Nhóm nhân viên cứu viện phấn chấn lên, hiệu suất đều nhanh hơn rất nhiều, khi chướng ngại cuối cùng rốt cục bị diệt trừ, thanh âm vui sướng khôn kể của người đi đầu truyền đến, "Có người! Hai người!" Mọi người vốn đã chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất đều rung lên, đây quả thực là kết quả không dám tưởng tượng. Hiệu trưởng lập tức chen lên đầu đội ngũ, tại đây trong hang đá bị phong kín, một người cúi thấp đầu ngồi dựa vào tường, đồng phục trên người nhiều chỗ bị xé rách, không ít nơi còn đọng lại vết máu. Một người khác tình huống tệ hơn, cậu nằm trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, cả người nhìn như đang hấp hối. Áo đồng phục đã không cánh mà bay, quần càng giống như chỉ qua loa khoác hờ, làn da lộ ra ngoài phủ kín ấn ký khả nghi, ở đây đều là người trưởng thành, liếc mắt một cái liền hiểu đó đại biểu cho cái gì. Hiệu trưởng không rảnh băn khoăn này kia, vội tiến lên mấy bước, người ngồi dưới đất thong thả ngẩng đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau. Cước bộ hiệu trưởng nhất thời đình trệ, ông nhìn chằm chằm mặt Doanh Phong, như bị người định trụ. Hình ảnh quỷ dị như vậy duy trì thật lâu, cuối cùng vẫn là Doanh Phong chủ động mở miệng, "Làm sao vậy?" Hiệu trưởng ý thức mình thất thố, lập tức hạ mắt, “Không có gì, cậu thế nào rồi?” Trước khi nhóm người họ đến, Doanh Phong đã nghỉ ngơi một đoạn thời gian rất dài, cơ chế tự khôi phục của thân thể ưu tú khiến những vết thương nhẹ đều bắt đầu tự động khép miệng, thể lực trong đằng đẵng chờ đợi đã khôi phục một phần. “Tôi không sao," anh nhìn Lăng Tiêu trên mặt đất, “Không bằng quan tâm bên kia.” Hiệu trưởng quay đầu nhìn, Lăng Tiêu rõ ràng so với Doanh Phong thương thế nặng hơn nhiều, nhân viên y tế đi theo đội cứu hộ trước tiên sơ cấp cứu cho cậu, không ít người vây quanh bên cạnh cậu, không còn chỗ để chen chân. Phục Nghiêu là người vào cuối cùng, không gian nơi này có hạn, một lần dung nhập nhiều người như vậy, nháy mắt có vẻ chật chội. Hắn vừa có mặt, lập tức có người lên báo cáo, "Thiếu tướng, là Khuê." Phục Nghiêu kinh ngạc nhíu mày, hắn xuyên qua đám người, thấy có người đang xử lý đất cát trên mặt đất, đối tượng bị đất cát vùi lấp đã lộ ra vài phần chân diện mục, đúng là sinh vật hiếm cấp sử thi chỉ có trong tư liệu lịch sử mới thấy —— Khuê. Tướng chết của Khuê cực kỳ thảm thiết, ngay cả nhóm họ thân kinh bách chiến còn cảm thấy tàn nhẫn, Phục Nghiêu quét mắt bốn phía, tự nhiên cũng nhìn thấy hai đoạn cánh tay. Người nằm thì hôn mê bất tỉnh, hắn tất nhiên sẽ đi đến trước mặt người ngồi, lần đầu tiên nhìn thấy Doanh Phong, hắn cũng lộ vẻ ngoài ý muốn, quay đầu nhìn nhìn hiệu trưởng, lại nhìn nhìn Doanh Phong, trong mắt tràn ngập tìm tòi nghiên cứu. Bất quá hắn xoay động nhãn châu, rất nhanh vượt qua ngờ vực vô căn cứ dưới đáy lòng. “Sao lại làm được như vậy?” Hắn có chút hứng thú hỏi Doanh Phong. Tầm mắt Doanh Phong phóng tới một bên, Phục Nghiêu theo hướng anh chỉ dẫn nhìn qua, quả nhiên phát hiện thứ khác thường mới. Hắn thong thả bước qua, trong đống cát đá nhặt lên một ống tiêm tiện lợi, chất lỏng bên trong đã bị tiêm sạch, chỉ còn lưu lại một chút màu cam. "Thú vị," hắn thưởng thức một chút thu hoạch mới, đề cao thanh âm, “Đem những thứ ở đây mang về, một thứ cũng không thể thiếu.” Nhân viên cứu viện của quân bộ đã thuần thục lắp ráp cáng xong, cẩn thận đặt Lăng Tiêu lên, còn săn sóc phủ một tấm thảm lên cho cậu. “Cậu đứng dậy được không?” Hiệu trưởng hỏi Doanh Phong, muốn đưa tay giúp nhưng rồi lại do dự. Doanh Phong cắn răng từ dưới đất đứng lên, chỉ cần còn có ý thức, lòng tự trọng của anh không cho phép bất luận kẻ nào đỡ mình ra ngoài. Nghĩ chắc cậu ta không cần trợ giúp, hiệu trưởng chần chừ một chút, mới dùng một bàn tay miễn cưỡng cởi xuống áo khoác, đưa cho anh. "Hiệu trưởng, tay thầy?” "Vấn đề nhỏ, không có gì đáng ngại." Hiệu trưởng khinh miêu đạm tả bỏ qua chuyện này, theo sau nhân viên quân đội, đưa hai người bị thương ra ngoài động, thi thể Khuê thật sự quá lớn, đành phải lưu lại một bộ phận người ở hiện trường, tìm cách khác đem nó vận chuyển ra. Y sĩ lo lắng đợi bên ngoài, thấy hai học sinh bình yên vô sự trở ra —— đối với họ, ngoại thương dù gì cũng có thể được chữa khỏi, còn sống tức là bình yên vô sự —— hòn đá to trong lòng rốt cục rơi xuống. "Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Y vội lên nghênh đón, "Vì sao lại sạt lở?” "Trong động xuất hiện sinh vật cấp tam S (tức SSS)”, hiệu trưởng lời ít ý nhiều giải thích, "Khi phát hiện ra họ đồng thời cũng phát hiện thi thể Khuê." "Khuê?" Y sĩ khó có thể tin kêu lên sợ hãi, "Thi thể? Là ai làm?" Hiệu trưởng đưa ánh mắt về phía Doanh Phong, Doanh Phong thì đánh mắt qua Lăng Tiêu trên băng ca, đáp án vừa nhìn là hiểu. Tuy nhiên y sĩ cũng không tiếp tục trò chuyển mắt nữa, chuyện giật mình cứ cái này tiếp cái khác, “Mắt của cậu? Các cậu…?” Hiệu trưởng vỗ vỗ vai y ý bảo trấn định, "Chuyện khác khoan hãy hỏi tới, mau chóng đưa họ trở về nhận trị liệu mới là việc khẩn cấp trước mắt." "A? Nha..." Y sĩ lúc này mới nhớ tới công việc chính của mình, đang muốn chỉ huy mọi người đem Lăng Tiêu đặt lên phi hành khí của Bích Không, Phục Nghiêu liền xen vào. “Phụ cận có trạm cấp cứu của quân bộ, chúng tôi sẽ dẫn đường đưa học sinh đi cấp cứu." "Vậy cũng tốt..." Y sĩ còn chưa nói xong, lời đã bị hiệu trưởng cắt đứt. “Tài nguyên chữa bệnh của học viện có thể ứng đối loại trường hợp này," hiệu trưởng tỏ vẻ cự tuyệt, "Chúng ta có thể về chữa trị rồi.” Phục Nghiêu giơ lên ống tiêm, “Chỉ sợ lúc này không thể nghe theo anh.” tay hắn vung lên, "Mang về Phần Ảnh*.” *Phần: Cháy, Ảnh: Bóng, Phần Ảnh: The burning of Shadow Hiệu trưởng lo lắng nhất chính là điều này, Phần Ảnh là quân hạm (chiến hạm) do Phục Nghiêu điều khiển, hai học sinh học viện sơ cấp đối mặt công kích của Khuê chuyển bại thành thắng, chuyện này quá mức kỳ quặc, quân đội nhất định sẽ can dự điều tra. Trình độ chữa trị của nhân viên nhà trường không có khả năng vượt qua quân đội, ông kiên trì mang Doanh Phong bọn họ về trường nhận trị liệu chính là hi vọng sự tình có thể nằm trong vòng khống chế của học viện, nhưng hiện tại xem ra kỳ vọng tựa hồ đã tan biến. “Tôi cùng đi với các người.” hiệu trưởng hơi nhượng bộ. Phục Nghiêu lần này không phản đối, "Tùy anh.” Trạm chữa trị mà Phục Nghiêu nói đến quả nhiên cách nơi này rất gần, tuy chỉ là cấp cứu, nhưng các phương diện thiết bị chữa trị đều là tiên tiến nhất, đủ để cung cấp trị liệu đầy đủ nhất cho quân sĩ bị thương. Lăng Tiêu ngay từ đầu đã không biết bị mang đến nơi nào, Doanh Phong theo chỉ thị của nhân viên y tế, tiến hành kiểm tra sức khỏe toàn diện. "Thân thể nhiều chỗ có ngoại thương, chỗ nghiêm trọng nhất phát hiện xương gãy, cũng may gan không bị tổn hại,” nhân viên y tế phụ trách trị liệu cho anh nhìn chằm chằm kết quả kiểm tra trên máy nói với một người khác, “Bất quá 80% vết thương đã bắt đầu tự động khép lại, các hạng chỉ tiêu thể năng đều phi thường ưu tú, đã rất nhiều năm chưa từng gặp qua số liệu xuất sắc như vậy, tôi nghĩ nếu thiếu tướng Phục Nghiêu thấy nhất định rất cao hứng.” “Bọn họ trong đợt thực tập dã ngoại ngoài ý muốn hoàn thành nghi thức trưởng thành, khế chủ và khế tử đều là những thiếu niên thực lực phi phàm, cường cường kết hợp thế này cũng rất hiếm thấy, nhân tài hi hữu khó gặp bực này, ngày sau nhất định sẽ trở thành đối tượng quân đội tích cực thu nạp.” “Nhưng cường cường kết hợp có một tai hoạ ngầm lớn nhất." “Ý anh muốn nói tố chất tâm lý của người thua chứ gì? Quả thật, nếu khế tử không kiên trì qua được kỳ rối loạn, khế chủ cũng không thể hoàn toàn phát dục, dù có thi đậu vào học viện quân sự, cũng sẽ vì khuyết thiếu không gian trưởng thành mà không thể tiến vào quân bộ." "Ai, " người đầu tiên thở dài, "Hi vọng cậu trai còn lại có thể vững vàng vượt qua, hai người con trai đều ưu tú như thế, nếu có việc gì ngoài ý muốn, sẽ rất đáng tiếc." "Thiếu tướng," một người trong đó dư quang ánh mắt vừa chuyển, liền nhìn thấy Phục Nghiêu tiến vào, lập tức đứng dậy cúi chào, một người khác cũng theo sát đứng lên. Phục Nghiêu vừa mới nhận trị liệu làm lành cánh tay, lúc này đáp lễ lại, đi tới, "Kết quả kiểm tra thế nào?" Nhân viên y tế lập tức đem kết quả kiểm tra in ra, "Đây là báo cáo." Phục Nghiêu xem lướt một chút, “Có gì dị thường không?” "Nếu nhất định phải nói,” chủ trị suy nghĩ một chút, "Thì kích thích tố sinh dục của cậu ta phân bố có chút cao, nhưng nếu xét phương diện họ vừa xong nghi thức trưởng thành, kỳ thật cũng không phải không thể.” "Kết quả này có thể nào do kích thích tố trong cơ thể người còn lại mất cân bằng dẫn phát không?” "Đương nhiên có thể, trước đó cậu ta đã là thiếu niên thức tỉnh, mức độ không ổn định của kích thích tố ở trạng thái bình thường, vốn cũng rất dễ bị ngoại giới ảnh hưởng. Nếu cùng người kích thích tố mất cân bằng sinh ra giao tiếp thân thể quá mức —— chính là đánh nhau, thân thiết, thậm chí là vô ý thức tiếp xúc, cũng có thể tạo thành loại kết quả này, dù cho trước đó tiêm vào thuốc ức chế cũng không hữu dụng. Thiếu tướng ngài hỏi như vậy, chẳng lẽ chỗ người kia có vấn đề?" Phục Nghiêu đem một bản báo cáo khác mình mang đến đưa cho họ, “Đây là kết quả kiểm tra của phòng kế bên.” Hai người lập tức đi đến gần xem, lấy trình độ chuyên nghiệp của họ, liếc mắt một cái liền phát hiện chỗ không đúng, “Sao có thể như vậy? Lạ lùng thật.” “Các anh cũng thấy không ổn?” “Hàm lượng kích thích tố sinh dục trong cơ thể cậu ta quá cao, đã vượt xa giá trị bình thường, cho dù là trong nghi thức trưởng thành kích thích tố cũng không phân bố nhiều đến thế.” “Nhưng kết quả các anh nhìn thấy đều không phải giá trị đỉnh, bởi vì lúc thu thập số liệu này, kích thích tố trong cơ thể cậu ta đã bị áp chế, nói cách khác khi cậu ta chân chính không khống chế được, giá trị này không chỉ bao nhiêu đây.” Hai người đưa mắt nhìn nhau. Phục Nghiêu biểu tình hàm chứa ý tứ sâu xa, "Xem ra chỉ có một bản báo cáo khác có thể cho chúng ta chân tướng." Báo cáo thứ ba vừa lúc được mang lại, kèm theo đó còn có một chút mảnh nhỏ không rõ lai lịch. “Những mảnh nhỏ rơi rụng tại hiện trường chúng tôi đã kiểm tra, là một loại vỏ chai đựng thuốc xịt rất thông thường, nhưng bề mặt không tìm được thứ gì sót lại, nên không thể phán đoán thành phần thuốc bên trong, bất quá cũng may trên chai có nhãn." Hắn nói xong, đưa nhãn đã ghép lại tốt giao cho nhân viên y tế phân biệt, nhãn chai tổn hại nghiêm trọng, bất quá có thể thấy lờ mờ chữ trên đó. “Đây là thuốc ức chế dạng phun dành cho thiếu niên kỳ thức tỉnh, thành phần giống thuốc tiêm ức chế, chẳng qua là dạng dùng khi khẩn cấp, đối với một thiếu niên đã thức tỉnh, trên người có loại thuốc này là rất bình thường." Người còn lại bổ sung, “Bình chứa loại thuốc xịt này quả thực thông thường, bất quá chất liệu của nó cũng có chỗ đặc thù, phàm là loại thuốc thể lỏng chứa trong loại bình đựng này đều có chung một đặc tính, chính là trạng thái cực kỳ không ổn định, một khi diện tích lớn tiếp xúc đến không khí, sẽ nhanh chóng bốc hơi và phân hủy, qua một lát, cho dù là thiết bị tinh vi nhất cũng không thể kiểm tra đo lường hàm lượng nó trong không khí.” Phục Nghiêu tổng kết một chút phát biểu của bọn họ, “Cho nên, một người bởi vì nguyên nhân nào đó thất khống, muốn cường hành lấy máu trong tim một người khác. Người kia không muốn, đáng tiếc thuốc ức chế trong cơ thể trong lúc giao thủ liên tục đã mất hiệu lực, bình thuốc ức chế dạng phun mang theo lại bị đánh nát, lượng kích thích tố tiết ra gia tăng không thể khống chế." “Dưới tình huống tuyệt đối không thể thoát thân, cuối cùng bị động bị đẩy vào nghi thức trưởng thành, " Phục Nghiêu giễu cợt một tiếng, “Cứ cảm thấy câu chuyện tương tự, dường như từng nghe qua ở đâu đó.” "Nhưng vấn đề là," chủ trị ném ra nghi hoặc trong lòng, “Vì cái gì người đầu tiên lại đột nhiên không khống chế được?" "Cái này cần nhờ bản báo cáo này nói cho chúng ta biết, " Phục Nghiêu rốt cục rút ra báo cáo, trực tiếp lướt đến kết quả kiểm tra cuối cùng, cong khóe miệng, “Tôi quả nhiên không đoán sai, bên trong ống tiêm phát hiện ở hiện trường chính là ‘đốt tẫn’.” "Đốt tẫn?" Hai người còn lại cực kỳ hoảng sợ, "Một thiếu niên làm sao có thể có được ‘đốt tẫn’?" "Không chỉ là ‘đốt tẫn’," tầm mắt Phục Nghiêu xuyên qua tấm kính, thẳng tắp dừng trên người Doanh Phong nằm trong khoang trị liệu trong suốt, “Mà còn là ngay cả quân bộ cũng cấm sử dụng, ‘đốt tẫn’ đời hai.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]