*Hoang: Hoang vu, cừ: Con kênh, mương 
Trong phòng bệnh im ắng, không ai phát ra nửa điểm thanh âm. 
Bình Tông ngồi trên giường, như đã hóa đá. 
Một giây dài như một thế kỷ, mỗi người đều cảm nhận được cái gì gọi là ‘độ miểu như niên’*. 
*Độ miểu như niên: Một giây dài bằng một năm, vì lặp lời câu trên nên mình giữ nguyên. 
"Gương, " Bình Tông đã hóa đá đột nhiên mở miệng. 
Không ai động. 
“Tôi muốn gương, " Bình Tông kiên định lập lại một lần, Lăng Tiêu không còn cách nào khác cầu cứu Dao Đài, cô lại cùng nhân viên phòng y tế trao đổi một ánh mắt, chỉ chốc lát sau, một cái gương được đưa đến trước mặt Bình Tông. 
Bình Tông nhìn chính mình trong gương sững sờ, rõ ràng chỉ là màu mắt thay đổi, lại như thay đổi cả con người. 
Dưới kích thích của chân tướng, trí nhớ từng chút khôi phục, kịch liệt triền đấu, mùi máu tanh ngọt, độ xám dần dần rút khỏi mắt Lam Thịnh… Cảnh tượng đêm qua tái hiện rõ mồn một, Lăng Tiêu không có lừa mình, mình thắng, người thua là Lam Thịnh. 
“Tớ muốn đi gặp anh ấy.” Bình Tông vén chăn lên muốn xuống giường. 
“Cậu ấy sẽ không muốn gặp cậu,” cho tới lúc này Dao Đài mới mở miệng, "Với trạng thái tinh thần của cậu ấy hiện tại sẽ không muốn gặp bất luận kẻ nào."* 
*Vì hai bạn đã trưởng thành, cách xưng hô của Dao Đài với họ mình cũng thay đổi một chút, từ ‘em’ thành ‘cậu’ chỉ người vai vế ngang hàng nhưng nhỏ tuổi hơn. 
Trong đôi mắt tối đen của Bình Tông tràn ngập 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-tu/107719/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.