Phương Vệ là ăn cơm trăm nhà mà lớn, nhóc lớn lên đẹp mắt, lại hiểu chuyện sớm, người trong thôn đều rất thích nhóc. Tuy rằng không cha không mẹ, nhưng cũng may có một có một thư ký thôn kêu gọi mọi người cùng chung tay, nhóc hơn 4 tuổi liền đi theo chú hai nhà họ Triệu bán trái cây trong trấn, trông sạp bán manh cũng coi như là một loại kỹ năng.
Bởi vì từ nhỏ đến lớn đều biết tiền là tốt nhất, cho nên ngày thường ăn mặc cần kiệm, người lớn đưa cho một mao, năm mao đều cất vào túi áo trộm giấu đi, nhóc còn nghĩ chờ thêm hai năm nữa rồi đi xin thầy Tôn cho theo học, xem có thể giúp nhóc đến trường đọc sách hay không.
Bị bọn buôn người bắt cóc cũng là ngoài ý muốn, dù sao cũng là một đứa trẻ năm tuổi không nhà cửa không cha mẹ bị lừa mắc mưu căn bản là không thể tránh khỏi. Khi người trong thôn nhận ra không thấy nhóc cũng sôi nổi đi tìm, nhưng khi đó Phương Vệ đã sớm bị đưa đi đến tỉnh khác, nơi nào người thường có thể nghĩ đến? Sau lại báo nguy, tin tức ở địa phương nhỏ vốn dĩ liền bế tắc, một hai tháng trôi qua cũng không có chút tiến triển.
Bạn nói nhân tính cũng được, vật cạnh thiên trạch* cũng được, thời gian qua lâu mọi người đối với chuyện này cũng dần ngậm miệng không đề cập tới. Cũng không phải con cái nhà mình bị bắt cóc, nên ra sức, nên nghĩ biện pháp đều đã làm rồi, bọn họ không có tiền cũng không có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-khoat/2566070/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.