Mua đầy cả xe, chị gái thu ngân một bên quét mã một bên hỏi có cần đổi mua sản phẩm không, hiện tại bọn họ đang làm hoạt động tiêu phí đủ con số thì hai đôi dép lê chỉ còn 9.9 tệ. Mạnh Diễm đem một cái đệm lót mới cho chó cùng đưa qua, không cho người khác cơ hội mở miệng: "Mua!"
Nhóc con đặc biệt tỉnh trong chuyện tiền bạc, liên lục ngửa đầu kêu: "Con vừa mới cầm dép lê hình con hổ!"
"Sặc, con thì biết cái gì, về sau khách đến chơi nhà thì không có dép để đi hả?
Đầu nhỏ gật gật: "Cũng đúng, lần tới anh Chu Minh tới chơi, con sẽ đem đôi hồng nhạt này cho anh ấy xỏ."
Mạnh Diễm: "...."
Trì Miểu nghẹn cười không nói chuyện, thời điểm trả tiền, mã QR trên di động vừa mở ra, bên kia liền cướp rồi đóng app. Anh nhíu mày chuẩn bị chuyển tiền lại cho Mạnh Diễm, đối phương cầm theo ví tiền đi đến bên cạnh anh: "Đừng, đừng, đừng, chỗ này có là bao đâu."
"Ở đây còn có một bạn nhỏ, chẳng lẽ tôi lại dạy nhóc rằng được tùy tiện lấy đồ của người khác cho?"
"Sao lại gọi là người khác? Ai với ai là người khác vậy!"
Đứa nhỏ nắm tay baba, có lòng tốt giải đáp: "Chú ạ."
Mạnh Diễm: "....."
Trì Miểu không tranh với hắn, mở WeChat ra chuyển tiền trả lại. Hành động khách khí này khiến nam nhân chua xót ở trong lòng, biểu tình ngay lập tức lạnh đi.
Từ khi nghe nói Tam Thủy nhân nuôi một đứa nhỏ, trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-khoat/2566067/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.