Hàn Dạng ở toilet rửa mặt, tối hôm qua dằn vặt lâu như vậy, cảm giác mồ hôi còn đọng trên người, toàn thân đều khó chịu. Lau nước dính trên mặt, Hàn Dạng vẫy vẫy tay, kéo cửa đi ra ngoài.
Hàn Dạng mới bước được hai bước đột nhiên bị người ôm ngang lên, cậu khẽ hô một tiếng, liền nghe Hách Liên Tình nói, “Ồn ào cái gì?”
“Anh… Trước tiên thả em xuống dưới đã.” Hàn Dạng nhỏ giọng nói.
“Anh còn không ghét bỏ em, em ngược lại ghét bỏ anh như vậy.” Hách Liên Tình nói.
“… Em không có ý này.” Hàn Dạng nói.
“Vậy thì câm miệng.” Hách Liên Tình nói.
“………” Thôi, cậu cũng lười nói.
Ngồi trở lại trên giường, Hàn Dạng chú ý trên chân Hách Liên Tình mang dép, tò mò hỏi, “Dép ở đâu vậy?”
“Mua.” Hách Liên Tình nói.
“Mua lúc nào?” Cậu đi toilet cũng mới 2,3 phút.
“Lúc em ngủ.” Hách Liên Tình rót chén nước đưa cho cậu.
“………” Hàn Dạng câm nín, có dép mà không nói với mình, để cho mình mượn dép của hắn, ngoại trừ Hách Liên Tình thì chẳng ai vào đây.
Thấy Hàn Dạng không có uống nước, Hách Liên Tình cầm lấy tay cậu nhét cái cốc vào, trào phúng nói, “Tay em đau hay bụng em đau? Còn muốn anh uy em uống sao?”
“Không có.” Hàn Dạng lắc đầu một cái.
Hách Liên Tình hừ một tiếng, nghĩ thầm em thực ra muốn tôi uy đúng không, tôi cũng nên rộng lượng a.
Bất quá hắn không có cơ hội bày tỏ sự rộng lượng của mình.
Hàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-hon-hon-nhan-hop-dong/2054752/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.