Lúc hai người xuống tới phòng ăn lầu một, trên bàn đã bày xong đồ ăn, ngoại trừ lão gia tử đang ngồi, còn có một một nam nhân trung niên nam nhân cùng một nữ nhân dung mạo tú lệ đoan trang. 
Hàn Dạng đoán hẳn là cha mẹ Hách Liên Tình. 
Quả nhiên, một giây sau liền nghe Hách Liên Tình nói với bọn họ, “Cha, mẹ.” 
Hàn Dạng đứng bên cạnh, cảm thấy sự câu nệ đối với lão gia tử lúc trước lại tới nữa rồi. 
“Xuống rồi sao? Lại đây ngồi.” Mạc Tố Á vẫy vẫy tay, nhưng ánh mắt của bà ấy luôn thuỷ chung đặt trên người Hàn Dạng, mặc dù không có ác ý thậm chí còn có chút ý cười, thế nhưng Hàn Dạng vẫn có chút lúng túng, luôn cảm thấy bất kể là dùng thân phận gì, mình xuất hiện ở đây cũng giống như là một trò cười. 
Hách Liên Tình cùng Hàn Dạng đi tới, đơn giản giới thiệu cho hai bên. 
Hàn Dạng nói tiếp, “Bác trai bác gái hảo, con là Hàn Dạng.” 
“Ngồi đi.” Hách Liên Thừa ra hiệu nói. 
“Nhanh ngồi đi, đừng đứng như vậy.” Mạc Tố Á cũng cười nói. 
Hàn Dạng cùng Hách Liên Tình ngồi xuống, liền nghe Mạc Tố Á nói, “Hàn Dạng không cần khẩn trương như vậy, con và A Tình nếu đã muốn kết hôn thì cứ coi đây như nhà mình là được rồi.” 
Tuy nói như vậy, nhưng Hàn Dạng không làm được, chỉ có thể tận lực bảo trì mỉm cười. 
Bữa cơm này coi như bình thản, lão gia tử cũng không quá ngoài ý muốn, ngay cả Hách Liên 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-hon-hon-nhan-hop-dong/2054748/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.