Tối hôm đó là một đêm trăng thanh gió mát, khiến cho tâm trạng của con người cũng tốt hơn. Nhưng giữ cuộc sống bận rộn và tấp nập này thì có ai nguyện ngửa mặt lên nhìn bầu trời đêm một lần chứ. Có nhiều người còn quên lãng đi cả vầng trăng sáng trên đầu, chỉ nhìn thấy ánh đèn của các toà sáng sáng lánh.
Tần Minh Hạo đương nhiên cũng là một trong số đó, bình thường công việc của anh rất bận rộn, một phút một giây anh cũng không muốn nghĩ đến những việc không cần thiết, những người không liên quan. Ấy vậy mà hôm nay, không biết ma xui quỷ khiến thế nào anh lại vô tình ngẩng đầu lên và bắt gặp một vầng trăng sáng chói như khiến anh bừng tỉnh, chợt, anh nhớ đến Đặng Linh Vi và nhớ đến những lời quản gia nói lúc anh còn ở bệnh viện, lại nhớ đến lời nói của Kiều Tuấn văng vẳng bên tai.
Trong lòng anh khi ấy đã bắt đầu gợn sóng, không rõ thương hại, đồng tình hay là lí do gì, anh chỉ biết bây giờ Linh Vi chưa thể chết, cho dù có chết cũng phải chết ở đâu cho khuất mắt anh, đừng để anh biết được, cũng đừng để anh nhìn thấy.
Ngẩng ngơ một lúc, anh quyết định trở về biệt thự, nơi mà có cho anh tiền anh cũng chẳng muốn về.
Chốc lát anh đã có mặt ở biệt thự, anh mang theo vẻ tức giận và không tình nguyện bước vào trong. Quản gia nhìn thấy liền vui mừng bước đến như gặp được cứu tinh, không ngừng luyên thuyên về chuyện của thiếu phu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-cham-vao-em/3033912/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.