Hôm nay Tần Minh Hạo cảm thấy tâm trạng của bản thân có gì đó đặc biệt kì lạ, anh không ngờ là mình lại bỏ hết công việc của công ty, thậm chí là dời luôn cuộc họp quan trọng sang ngày khác chỉ để ở lại bệnh viện chăm sóc cho Đặng Linh Vi.
Có lẽ là vì anh bị điên rồi nên mới làm như vậy, có nhiều lần anh đã muốn rời đi nhưng khi nhìn thấy cô gái nhỏ nhắn với sắc mặt nhợt nhạt, trắng bệch trên giường thì anh lại có cảm giác không nỡ. Lỡ đâu khi cô tỉnh dậy mà không có ai thì sao? Lỡ như cô cần gì đó thì thế nào? Y tá, bác sĩ cũng đâu thể nào túc trực bên cô hai mươi tư trên hai mươi tư được. Nghĩ vậy anh đành thở dài rồi tự mình ở lại canh chừng cô.
Chỉ là... trước giờ anh luôn là một người dứt khoát, lạnh lùng, nào có mềm lòng như bây giờ.
Tần Minh Hạo ngờ vực ở lại phòng bệnh của Linh Vi cho đến tối, nhưng cô vẫn chưa hề tỉnh lại một lần. Rõ ràng Kiều Tuấn nói vết thương không đáng ngại, sao vẫn chưa tỉnh?
Anh đi lại gần giường bệnh, đưa mắt nhìn cô một lúc rồi vươn tay ra sờ lên trán cô. Không có bị sốt.
Anh rút tay lại, quay lưng đi thì đột nhiên có một giọng yếu ớt, nhỏ bé vang lên: "Nước... nước..."
Anh lại thở dài rồi đi rót nước cho cô, từ trước đến giờ anh chưa từng phải phục tùng ai bao giờ, cũng chưa từng phải chăm sóc người bệnh, xem ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-cham-vao-em/3033893/chuong-15.html