Hôm nay không phải là một ngày nắng đẹp, cả ngày bầu trời đều âm u vô lối, cảm giác như muốn mưa lại không mưa, cho đến chiều tối thì trời mớ đổ một cơn mưa lớn như trút nước. 
Tần Minh Hạo cũng vì vậy mà trở về sớm, đáng lẽ Đặng Tử San đã kêu anh ở lại chỗ của cô ta, dù sao trời cũng đã đổ mưa, cứ ở lại chỗ cô ta núp mưa, đến sáng rồi hẳn đi. Nhưng cô ta không ngờ rằng Tần Minh Hạo lại nhất quyết từ chối. 
Anh cũng không hiểu là mình đang làm cái quái gì, chỉ là anh muốn về nhà sớm cùng Linh Vi, anh đã hứa sẽ cùng cô ăn tối. 
Chỉ là khi về đến nhà thì anh không thấy Linh Vi đâu cả, tìm khắp nơi cũng không thấy cô đâu. 
Anh hỏi quản gia thì quản gia bảo rằng cô đã ra ngoài hơn nửa tiếng trước rồi, bây giờ trời lại đang đổ mưa, chắc là cô đang núp mưa ở đâu đó chưa thể về kịp. 
Nhưng trong lòng anh lại lo lắng không yên, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Người phụ nữ đó hễ cứ đi ra ngoài là gây phiền phức." 
Anh rút trong túi quần ra hộp thuốc lá và lấy ra một điếu thuốc, châm lửa. Anh ngồi xuống sofa rít một hơi, khói tràn ngập vào phổi khiến cho cơ thể trở nên ấm áp hơi, lòng cũng an tịnh hơn. 
Nhưng anh ngồi được một lúc, mưa bên ngoài càng lúc càng lớn, không có dấu hiệu ngừng lại, người phụ nữ đó cũng không thấy mặt mũi đâu, mày anh nhíu chặt, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-cham-vao-em/3033872/chuong-26.html