Sáng hôm sau, Linh Vi cuối cùng cũng đã tỉnh, cô mơ hồ ngồi dậy nhìn ngó xung quanh, rất quen thuộc, cô phát hiện mình lại ở bệnh viện nữa rồi. Nhưng cô thật sự thắc mắc, là ai đã đưa cô đến đây? Quản gia sao? Hay là...?
Linh Vi vội dập tắt suy nghĩ, cô lắc đầu. Dù sao chuyện đó cũng không quá quan trọng. Quan trọng là cô không thể ở lại bệnh viện, hôm nay đã là ngày thứ mười rồi, thời gian của cô càng lúc càng ít, cô không thể phí phạn nó một cách vô lú như vậy.
Linh Vi không thèm suy nghĩ thêm, cô nhanh chóng vén tấm chăn ra khỏi người và rút kiêm tiêm ra khỏi tay. Cô bước xuống giường, đi tìm quần áo của mình và bắt đầu thay quần áo.
Cô chỉ vừa cởi xong cúc áo thì...
"Cạch!" Cửa phòng mở ra, người đàn ông đó đứng ở cửa nhíu mày nhìn cô chằm chằm.
"Cô đang làm gì vậy?" Tần Minh Hạo trầm giọng hỏi cô, lạnh lùng đến mức khó diễn tả.
Đặng Linh Vi bị doạ cho giật mình, cô đứng chết trân ở đó, đột nhiên quên luôn cách cử động là như thế nào. Cô nghiêng đầu nhìn anh, tròn xoe mắt.
Tần Minh Hạo đi đến đặt túi đồ ăn lên bàn rồi xoay người cô qua, tay anh thoăn thoắt gài cúc áo lại cho cô. Lúc này cô mới chợt nhận ra bản thân vừa làm gì, đỏ mặt tía tai, cúi đầu không dám nhìn anh.
"Cô lại muốn xuất viện?" Anh lại nghiêm túc hỏi cô nhưng cô im lặng không trả lời. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-cham-vao-em/3033866/chuong-29.html