Tối hôm đó, trong lúc Linh Vi đang ở trong nhà tắm, Tần Minh Hạo ở trong phòng, nằm ở trên giường đọc sách lại bất giác nhớ đến điều gì đó.
Anh nhớ lại những lời người phụ nữ kia nói lúc chiều, cô ta miệng mồm chua ngoa, nói cái gì mà đồ hàng hiệu, cái gì mà trang sức, cái gì mà không giống như một thiếu phu nhân.
Những lời nói đó cứ không ngừng làm ảnh hưởng đến tâm trạng đọc sách của anh, cuối cùng anh đã gấp cuốn sách lại, bỏ lên bàn và đi xuống giường, anh đi đến tủ quần áo của cô, bình thường anh đều không quan tâm đến những thứ này.
Anh mở tủ ra, dò xét cẩn thận, quả nhiên là chỉ có vài bộ quần áo đơn giản, không có một bộ nào là đồ hàng hiệu xa xỉ, thậm chí còn có vài bộ mà anh đã thấy cô mặc từ ba năm trước đến bây giờ.
Anh nghe nói, mỹ phẩm của phụ nữ phải nói là chất thành đống, vậy mà Linh Vi lại không có nhiều như vậy, chỉ vỏn vẹn vài món. Ngay cả đồ trang sức cũng không nhiều.
Dường như cô không giống với những người phụ nữ kia, không hề biết chăm sóc cho vẻ bề ngoài, cũng chưa từng thấy cô ra ngoài mua sắm cho bản thân một thứ gì.
"Cạch" một tiếng, cửa phòng tắm mở ra, một người phụ nữ trắng trẻo với mái tóc ướt sũng dài đến thắt lưng, bộ đồ ngủ kín đáo không có chút sơ hở.
Tuy vậy mà vẫn đẹp đẽ đến chói mắt, không cần ra sức quyến rũ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-cham-vao-em/3033863/chuong-31.html