Sau khi xe vào cổng Tần gia, cảm xúc của Linh Vi càng trở nên phức tạp, tâm trí cứ thẫn thờ, mất tập trung. 
Tần Minh Hạo phải nắm lấy tay cô kéo ra ngoài, cô mới hoàn hồn lại. Nhưng vừa đi được mấy bước thì cô đã loạng choạng ngã vào lòng anh. 
"Anh đã bảo em rồi, không đi được giày cao gót thì không cần đi, cứ miễn cưỡng bản thân làm gì?" Bây giờ lại đến lượt anh khó chịu, nhăn nhó với cô. 
"Em không sao thật mà." 
Tần Minh Hạo thở dài rồi nắm chặt tay cô bước vào trong. Tay anh rất to lớn cũng rất ấm áp bao phủ lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khiến cô cũng tự tin hơn và thả lỏng được một chút. 
Khi bọn họ bước vào trong, Tần Minh Hạo là người lên tiếng trước: "Ba mẹ, tụi con về rồi." Cô cũng theo lời anh mà nói nhỏ: "Con chào ba mẹ." 
Ba của Tần Minh Hạo bỏ tờ báo trong tay xuống, nhìn bọn họ mặt không biến sắc rồi ừm một tiếng. Dường như là không thích nhưng cũng không bày xích. 
Còn mẹ của Tần Minh Hạo thì cứ nhìn bọn họ chằm chằm rồi ánh mắt của bà lại đặt lên hai tay bọn họ đang nắm chặt nhau. 
Linh Vi bắt gặp được ánh mắt đó nên liền rút tay ra khỏi tay anh, khiến anh có chút không phản ứng kịp, hỏi cô: "Sao vậy?" 
Nhưng cô lại lắc đầu. 
Lúc này mẹ của Tần Minh Hạo mới lên tiếng: "Được rồi, đừng đứng đó nữa, bữa tối đã được chuẩn bị xong hết rồi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-cham-vao-em/3033840/chuong-43.html