Hôm sau, Linh Vi lại đến nhà hàng làm như thường lệ, tuy vào làm việc chưa được bao lâu nhưng quản lí lại khen cô siêng năng và rất chịu khó, còn bảo nhân viên của nhà hàng phải học hỏi cô.
Thật ra bọn họ cũng chỉ cười hì hì cứ không nói gì, bởi hầu hết những người trong nhà hàng này đều rất thân thiện, mọi người đều giúp đỡ cô rất nhiều, cái gì cô không biết, chỉ cần hỏi đại một người không thân thiết họ cũng sẽ tận tình chỉ dạy.
Quả nhiên là những người cùng làm công ăn lương với nhau sẽ thấu hiểu cảnh ngộ của nhau, giúp đỡ lẫn nhau và càng ngày càng trở nên thân thiết. Khác xa với cảnh xa hoa, lộng lẫy của những người quyền thế, tuy bên ngoài nói nói cười cười vui vẻ nhưng lại bằng mặt không bằng lòng. Giả tạo đến mức Linh Vi không có cách nào hoà nhập vào được cuộc sống đó.
Cơ mà cũng không thể quơ đũa cả nắm, cũng có rất nhiều người giàu có tấm lòng thiện lương, chỉ là trước giờ Linh Vi chưa từng được gặp người như vậy.
"Linh Vi, cô đang thẫn thờ gì vậy? Khách đang chờ cô mang thức ăn ra kìa, hôm nay nhà hàng hơi đông khách, phải nhanh tay lên mới được á." Một nữ phục vụ thúc giục Linh Vi.
Cũng không biết là hôm nay cô bị làm sao nữa, không thể nào tập trung được, chắc là do gần đây cô bận bịu quá nhiều việc, làm thêm cả sáng lẫn tối lại còn ngủ không đủ giấc nên mới vậy.
Linh Vi gõ gõ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khe-cham-vao-em/3033808/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.