Sau khitrở lại trường học, tôi nhận được một gói quà, là một cái chân váy. Tôi chảynước miếng lượn quanh cái váy này vài vòng, rốt cuộc vẫn phải xếp nó gọn gàngthả lại vô bao.
Sau đótôi bấm số điện thoại của Hứa Chiêu, “Này, sư huynh, tôi nhận được một cáichân váy, có phải anh mua hay không?”
HứaChiêu cười nói: “Sư muội, không phải em cảm thấy hai chúngta rất ăn ý sao?”
Tôi: “Sư huynh, vật này tôikhông thể nhận.”
HứaChiêu: “Tạisao?”
Tôi: “Vô công không dám hưởnglộc.”
Hứa Chiêu: “Y phục của em dơ vìanh, cái này là anh đền cho em, không phải đã nói rồi sao.”
Tôi: “Tôi nói giỡn thôi. Huốngchi quần áo tôi giá bao nhiêu, cái váy này giá bao nhiêu, anh thật sự tưởng tôilà đồ ngốc sao? Sư huynh, em là người trực tiếp, không thích quanh co lòngvòng, có một số việc tôi phải nói rõ với anh . Dùng y phục túi xách mỹ phẩm cưagái chiêu này quả thật có tác dụng, nhưng không thích hợp dùng với tôi, tôi làhoa đã có chủ rồi. Cho nên anh đừng đưa mấythứ này cho tôi, dĩ nhiên nếu anh thật sự không có ý gì với tôi, thì càng khôngnên đưa những thứ này. Anh đừng trách tôi nghĩ quá nhiều, có một số việc nói rõsớm một chút thì tốt hơn.”
HứaChiêu không nói gì.
Tôi cholà anh ta chê tôi nói chuyện sến súa, tức giận, đang muốn nói thêm vài câu, đầuđiện thoại di động bên kia đột nhiên truyền đến tiếng cười nhẹ liên tục, HứaChiêu vừa cười vừa nói: “Sư muội quả nhiên rất sảng khoái, anhthích!”
Tôicũng cười theo, “Nếu sư huynh thích, vậy sau này chúng ta sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khau-vi-nang/77905/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.