Hôm naykhi tôi đi ngang qua nhà Tiền Đường, phát hiện người đẹp gia sư kia lại không có ở đó. Vì vậy tôi nghi ngờ,liền hỏi Tiền Đường.
TiềnĐường chẳng hề để ý đáp: “Bị mẹ tôi đuổi rồi.”
Tôi vừahả hê khi người ta gặp họa vừa có chút buồn bực, “Tại sao lại đuổi?”
TiềnĐường cũng không ngẩng đầu lên đáp: “Theo lời mẹ tôi nói thìhình như tôi rất vừa ý với cô ấy.”
Tôi: “. . . . . .”
Tôithật sự không biết là mình nên buồn hay nên vui, cẩn thận hỏi: “Vậy. . . . . . cậu thậtsự vừa ý với cô ấy sao?”
TiềnĐường dừng bút lại, ngẩng đầu lên híp mắt cười mà như không cười nhìn tôi,“Cậu cảm thấy thế nào?”
Khônghiểu sao khi tôi bị cậu ấy nhìn thì cảm thấy chột dạ một hồi, lẹ miệngđáp: ”Làm sao tôi biết, đâu có liên quan gì tới tôi .”
“A, vậy thì không nói chocậu.”
Tôichạy qua kéo vạt áo của cậu ấy, “Nói một chút đi, thỏamãn tính bà tám của tôi đi mà.”
TiềnĐường chẳng thèm ngó tới, hừ một tiếng, “Nếu tôi thật sự thích côấy, làm sao lại để cô ấy đi.”
Rất cólý, tôi thở ra một hơi nhẹ nhõm, Tiền Đường là đồ ăn trong đĩa của tôi, ai cũngkhông cho giành!
Lúc nàyTiền Đường lại bắt đầu dùng ánh mắt quan sát thức ăn quan sát tôi, nói: “Cô ấy đi cũng có mộtphần công lao của cậu, cho nên, ” cậu ấy lại gầntôi, nhìn chằm chằm mặt tôi, “Cậu chịu thiệt thòi một chút, làm gia sưcho tôi đi.”
Trongđầu của tôi đột nhiên nhảy ra một tên tiểu nhân, vẫy khăn lụa nói: ai nha nha,cậu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khau-vi-nang/77898/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.