Chủnhật vừa ra khỏi cửa, khuya về nhà lại đụng phải Tiền Đường ở cửa ra vào nhàbọn họ, thiếu chút nữa đâm sầm vào cánh cửa kia, tôi vừa định chào hỏi cậu ấythuận tiện thưởng thức chút đậu hũ, Tiền Đường lại lui về phía sau một bước, vôcùng mất tự nhiên mà kêu một tiếng ”Tiểu Vũ”.
Tôibuồn bực, “Thế nào?”
Lúcnày, phía sau cậu ấy đột nhiên nhảy ra một người, chính là Phương Khả Nhiên.
Ách!Đây là tình huống gì!
TiềnĐường bắt lấy tay tôi, giọngnhư là đang an ủi nói, “Một lát nữa, anh sẽ giải thích cho emnghe.”
Tôibuồn bực vào nhà, nằm lỳ ở trên giường suy nghĩ lung tung. Tại sao Phương KhảNhiên lại ở trong nhà Tiền Đường? Tới thảo luận vấn đề học hành? Nhưng TiềnĐường chưa từng mời bất kỳ bạn học nào tới nhà thảo luận phương diện học tập,tại sao lại phải vì một thứ dễ cháy mà mở tiền lệ? Chẳng lẽ giữa hai người bọnhọ có bí mật gì không thể cho ai biết? Éc. . . . . .
Khôngđúng không đúng, tôi phải tin tưởng Tiền Đường nhà tôi, nhất định phải tintưởng cậu ấy.
Lúcnày, Tiền Đường đẩy cửa đi vào, cũng nằm lỳ ở trên giường, nửa người đè trênngười tôi, buồn bực không nói lời nào.
Tôidùng cùi chỏ nhẹ nhàng chọt ngực của cậu ấy, hỏi: “Làm sao vậy, làm thínghiệm làm tới tận nhà luôn à?”
“Không phải, ”Giọng Tiền Đường có vẻ hơi mỏi mệt, “Thì ra mẹ Phương KhảNhiên làm cùng chỗ với mẹ anh, hôm nay mẹ anh mời cô ấy tới nhà ăn một bữacơm.”
Tôi cảmthấy có cái gì đó không ổn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khau-vi-nang/2085553/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.