TiềnĐường mệt mỏi vươn vai một chút, đứng lên rời khỏi máy tính. Cậu ấy vừa sửasang lại đồ đạc vừa nói chuyện với cô gái kia, trong lúc lơ đãng ngẩngđầu, vừa hay nhìn thấy tôi đang đứng ngoài cửa sổ.
Cậu ấyvui mừng cười cười, vác túi nhanh chóng đi ra khỏi phòng thí nghiệm, tìm đượctôi,“TiểuVũ, sao em lại tới đây.” Tiền Đường nóixong, tiến lên muốn kéo tay tôi .
Tôi giũkhỏi tay cậu ấy, xoay người rời đi.
TiềnĐường đuổi theo, bước nhanh đi bên cạnh tôi, dài dòng nói: “Tiểu Vũ, em tới tìm anhsao? . . . . . . Tại sao không nói chuyện? . . . . . . Tại sao em lại ở chungmột chỗ với Trương Bác. . . . . .”
Tôiđứng lại, không vui nhìn cậu ấy, “Em ở cùng với anh tathì thế nào? Không phải anh cũng ở chung một chỗ với bạn gái cũ của anh ấy à,em thấy hai người còn nói chuyện rất là hợp ý.”
“Tiểu Vũ, ” TiềnĐường cau mày, “Anh và cô ấy chỉ đang làm thí nghiệm thôi.”
“Làm thì làm, liên quangì tới em.”
“Vậy em và anh ta đanglàm cái gì?”
“Chúng em ngắm phongcảnh, không được sao?”
TiềnĐường ôm vai của tôi, nở nụ cười lấy lòng, “Thế nào, ghen à?”
“Anh cứ nói đi? Em cũngthấy kỳ quái, cả ngày anh cứ sư huynh tới sư huynh lui —— sư huynh đâu? Tại saoem chỉ nhìn thấy một người đẹp vậy?”
“Quả thật còn có mấyngười nữa, sau đó bọn họ có chuyện nên đều đi cả rồi.”
“Phải không? Cứ cho lànhư vậy, nhưng anh thật sự không phát hiện người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khau-vi-nang/2085551/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.