Trong bệnh viện.
Tôi đưa trái táo gọt tới mức trên cơ bản chỉ còn lạicái lõi cho Tiền Đường, dè dặt cẩn trọng hỏi cậu ấy: “Tiền Đường, cậu … còn đaukhông?”
Tiền Đường tiếp nhận quả táo, xem xét một cách đầyghét bỏ, rồi mới miễn cưỡng cắn một miếng. Cậu ấy nghe thấy tôi hỏi, nhíu màyđáp: “Cậu xoa giúp, tôi liền hết đau.”
Bản mặt dày của tôi đỏ lên, “Lưu manh!” Quên đi, cậuấy còn biết đùa, chắc là vấn đề không lớn đâu?
Tiền Đường hướng mắt lên nhìn tôi, ánh mắt “cười nhưkhông cười” kia khiến cho tôi vô cùng chột dạ, “Cũng không biết là ai lưu manh,đá vào cái chỗ đó.”
Tôi biết mà, tôi biết cậu ấy sẽ nói như vậy mà. Tôinhận sai rồi còn không được sao… T_T
Lúc này, y tá ôm cặp hồ sơ đi đến, thấy Tiền Đường thìkinh ngạc hỏi: “Ơ, tại sao cậu còn chưa đi?”
Tôi kinh ngạc: “Cậu ấy không cần nằm viện sao? Đúngrồi, hiện tại em phải đi làm thủ tục nhập viện.”
Y tá ngăn tôi lại: “Nhập viện cái gì, cậu ấy không cóchuyện gì hết.”
Tôi bất mãn: “Cậu ấy đau đến toát cả mồ hôi, làm saocó thể không có chuyện gì? Em biết hiện tại trong bệnh viện rất thiếu giườngbệnh, nhưng …”
Y tá hơi mất kiên nhẫn: “Em gái à, chị cũng ước gìbệnh viện có thể giữ bệnh nhân đẹp trai như vậy lâu thêm vài ngày, nhưng điềukiện tiên quyết là lúc trước em phải dùng lực mạnh hơn một chút.”
Được lắm, làm sao tôi lại toàn gặp phải loạingười nhanh mồm nhanh miệng thế này.
Tiền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khau-vi-nang/2085529/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.