Chương trước
Chương sau
Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi.

Công chúa nhỏ nhà anh họ Tư Tắc đang học mẫu giáo. Sáng đó ở trường mẫu giáo có tổ chức hoạt động, buổi chiều được nghỉ. Không may là cả hai vợ chồng anh họ đều bận đi nơi khác công tác, vậy nên nhờ Yến Chân thay họ đi tham gia hoạt động với cô bé.

Công chúa nhỏ này tên là Tư Tắc, nhũ danh là Nhu Nhu.

Người cũng như tên, dáng dấp cô bé mềm mềm mại mại, trắng nõn đáng yêu.

Yến Chân rất hợp với cô bé này, trở thành "bạn tốt" trong miệng bé.

Sau khi hoạt động kết thúc, hai người tay trong tay đi ra sân trường.

"Cô nhỏ, con thích cô nhất. Buổi tối cũng muốn ngủ với cô." Bé đung đưa tay cô. "Được không ạ?"

Yến Chân luôn không kháng cự được cô bé đáng yêu mềm mại này, nhéo tay nhỏ của bé, không thèm nghĩ ngợi liền đồng ý, "Được, đương nhiên là được rồi. Lát nữa chúng ta gọi điện cho dì Chu nha."

Dì Chu là người chăm sóc sinh hoạt hằng ngày của Tư Nặc do anh họ Tư Tắc mời về.

Xe Tư Tắc đã đến, đang đợi hai người. Thấy cả hai đi ra cổng trường liền bước xuống.

"Chú nhỏ ——" Nhìn thấy anh, bé liền giang tay phóng vào ngực anh như viên đạn nhỏ.

Tư Tắc ôm cô bé, thuận tay mở cửa xe cho Yến Chân.

"Lát nữa muốn ăn gì?" Tư Tắc vòng lên đầu xe, ngồi vào ghế lái.

"Muốn ăn bánh kem." Con bé lập tức giơ đôi tay múp míp lên.

Yến Chân bị bộ dáng chờ không nổi của bé chọc cười, "Vậy thì ăn bánh kem nha. Hôm nay con lớn nhất, chúng ta nghe con."

Đến nhà hàng, lúc đợi món lên Yến Chân rời đi vệ sinh.

Một lát sau bánh kem đã được đưa lên trước.

Đôi mắt bé sáng bừng lên, hào hứng lao vào ăn. Vừa ăn bé còn lén nhìn qua chỗ Yến Chân ngồi.

Bỗng cảm thấy miếng bánh kem của dì nhỏ còn ngon hơn là sao?

"Chú nhỏ..." Giọng nói mềm mại khe khẽ.

"Hửm?" Giọng nam trầm thấp êm tai.

"Con cũng muốn ăn bánh kem của cô nhỏ." Đôi mắt to tròn của bé sáng lên, bắt đầu nũng nịu, "Có thể cho con không?"

A! Đáng yêu đến nội thương luôn rồi!

Nhân viên phục vụ cách đó không xa gào thét trong lòng.

Người bình thường chẳng ai có thể từ chối dáng vẻ vừa mềm mại vừa đáng yêu này được cả!



Cô thấy người được bé đáng yêu gọi là chú nhỏ kia khá lạnh lùng, anh cúi đầu cẩn thận lau kem dính trên mũi cô bé.

Yêu chết mất, là tương phản manh* à! Bên ngoài lạnh lùng, bên trong dịu dàng!

(*Chỉ tính cách một người biểu hiện ra khác với tính cách thật)

Sau đó cô nghe được người đàn ông dịu dàng đó không chút do dự từ chối: "Vốn là có thể, nhưng con ăn rồi thì cô nhỏ của con không có nữa. Cho nên tốt hơn là không nên ăn."

Nội tâm nhân viên phục vụ: O.O... Cuối cùng thì vẫn là vợ mình quan trọng nhất à?

Yến Chân từ nhà vệ sinh trở lại nhìn thấy bánh kem trên bàn, cực kỳ thỏa mãn múc một muỗng lớn đút vào miệng.

Ừm! Ăn ngon thật! Đúng là đồ ngọt có thể khiến người ta hạnh phúc!

Bởi vì cung không đủ cầu, cho nên đồ ngọt ở nhà hàng này luôn bán theo số lượng nhất định. Mấy lần trước cô và Tư Tắc tới mua thì đều đã hết sạch, không ngờ lần này may mắn vẫn còn hai miếng bánh.

Công chúa nhỏ đúng là ngôi sao may mắn mà.

Chỉ là không hiểu sao cảm thấy ánh mắt con bé nhìn mình hơi u oán ấy?

*

Tối đó, Tư Nặc được như mong muốn ở lại nhà cô nhỏ.

8:30.

"Cô nhỏ, cô có kể truyện trước khi ngủ cho con không?" Con bé lăn qua lăn lại trên giường lớn của cô và Tư Tắc, dùng ánh mắt mong chờ nhìn cô, "Ở nhà mẹ hay kể con nghe."

Ấy, kể truyện trước khi ngủ?

Công chúa Bạch Tuyết? Công chúa ngủ trong rừng? Nàng tiên cá? Cô bé lọ lem?

Hình như không thích hợp với độ tuổi của con bé cho lắm.

Yến Chân vò đầu: "...Cô kể con nghe truyện chú heo Peppa nha?"

Bé lắc đầu: "Không đâu, con muốn nghe truyện về quả trứng Bảo Bảo cơ."

"...Vậy, con chờ chút nha."

Yến Chân lấy điện thoại ra tìm kiếm.

"Trong bụi cỏ có một quả trứng tên Bảo Bảo, nó không biết mình đến từ đâu, cũng không biết mình trông như thế nào. Mỗi ngày, ánh mặt trời vàng ấm áp sẽ ủ ấm nó, quả trứng Bảo Bảo lóe lên ánh sáng vàng xinh đẹp..."

Âm thanh Yến Chân nhẹ nhàng vang lên, cô bé cũng dần yên tĩnh lại.

...

Tư Tắc xong việc ở phòng sách nên về phòng ngủ.



Vừa mở cửa ra liền thấy cô vợ nhà mình ngủ thiếp đi bên giường, điện thoại đặt bên cạnh đầu.

Còn cô bé vốn nên ngủ rồi lại đang chổng mông lăn lê bò toài trên giường.

"Chú nhỏ~" Tư Nặc thấy anh, chạy vụt từ giường qua ôm chân anh, ngón trỏ mập mạp để bên môi "Suỵt" khẽ một tiếng, "Cô nhỏ tự dỗ mình ngủ luôn rồi. Chúng ta không nên làm ổn khiến cô nhỏ tỉnh."

Tư Tắc ngồi xổm xuống nhìn bé: "Vậy sao con còn chưa ngủ đi?"

Con bé chọt chọt hai ngón tay, chu mỏ ra: "Con không mang Tiểu Cạc Cạc theo, ngủ không được."

Tiểu Cạc Cạc là một con vịt bông bằng nhung, ngày nào bé cũng ôm nó mới ngủ được.

Tư Tắc bất đắc dĩ đứng dậy nhẹ nhàng ôm Yến Chân qua phòng bên cạnh, đắp kín chăn cho cô.

Sau đó lại đưa Tư Nặc về nhà. Nhưng không có ghế an toàn cho trẻ em nên đành gọi xe taxi. Ngược lại con bé lại rất tốt, giữa đường còn ngủ mất.

Cứ như vậy cho đến khi anh tắm rửa xong, nằm dài trên giường đã là đêm khuya rồi.

Yến Chân mơ mơ màng màng, cảm giác được bên cạnh có ai đó lành lạnh, còn có hương thơm quen thuộc, nên ôm lấy theo thói quen, chân vắt ngang qua.

Tựa như nhớ ra chuyện gì.

Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, hai mắt mở to ngồi bật dậy.

"Tư Nặc đâu?"

Yến Chân xốc chăn mền bên cạnh lên, sao không thấy con bé đâu nữa rồi?

"Đưa về rồi." Tư Tắc ôm cô lại.

"Dọa chết em." Yến Chân thở phào một hơi, làm ổ trong ngực anh, tay bắt đầu không thành thật, "Anh có thấy Tư Nặc đáng yêu không?"

"Ừm." Hô hấp Tư Tắc có phần không ổn định.

"Có vẻ sinh một đứa bé như vậy cũng không tệ." Tay Yến Chân di chuyển xuống dưới, "Một nửa giống anh, một nửa giống em."

Đầu Tư Tắc gục vào hõm cổ cô, hôn lên xương quai xanh có chút tê dại.

Yến Chân vươn tay ôm lấy tấm lưng trần của anh, "Anh thấy sao?"

Tư Tắc không lên tiếng, ngẩng đầu hôn cô, hô hấp hai người giao thoa, dịu dàng lại ngọt ngào tựa như trong mơ. Váy ngủ bị cởi ra, cô cảm thấy thân thể mát lạnh, sau đó bị bàn tay ấm nóng đặt lên. Ngón tay anh như có ma lực khiến cô trầm mê như mất đi ý thức, chỉ có thể hổn hển phát ra tiếng rên khe khẽ.

Cảm giác được anh đúng dậy mở ngăn tủ ra, Yến Chân ngăn anh lại: "Đừng, đừng đeo."

Tư Tắc không nghe cô nói, làm xong liền quay về công thành đoạt đất. Động tác cũng không nhẹ nhàng như ban đầu nữa mà trở nên tùy ý, phóng túng. Yến Chân bắt đầu cầu xin anh chậm lại chút nhưng cũng không có tác dụng gì, cường độ ra vào của anh không giảm chút nào.

Trong thoáng chốc, cô nghe anh thở dài bên tai: "Mấy năm nữa rồi tính được không, anh không nỡ để em đau."

Kh0ái cảm như thủy triều bao phủ lấy cô, khi đầu óc trống rỗng cô bỗng nhớ đến lúc anh cầu hôn cô đã nói: "Anh sẽ yêu em như ba mẹ anh yêu anh."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.