Chương trước
Chương sau
Nguyên tắc cũ vẫn như cũ của sửa chữa sách cổ, ý là trước khi sửa chữa sách cổ có dạng gì thì sau khi sửa chữa cũng phải duy trì dáng vẻ trước đó của nó.

Chỉ là vấn đề mà hôm nay Yến Chân gặp phải, là khôi phục lại trạng thái nguyên thủy của sách cổ đóng chỉ bốn mắt hay là vẫn giữ trang thái hiện hữu đóng bọc gáy không dùng chỉ.

Cô gọi điện thoại cho ông ngoại Diêu Dư Phương, bên kia vang lên vài tiếng rồi rất nhanh liền bắt máy.

Diêu Dư Phương nhận được điện thoại của Yến Chân có vẻ rất vui vẻ, giọng điệu cũng cao lên. Sau khi nghe cô giải thích tình huống, ông trầm ngâm một chút, nói: “Ông khá nghiêng về việc khôi phục đóng bọc gáy, khụ khụ.”

Yến Chân nghe thấy vài tiếng ho khan ở đầu bên kia điện thoại, trái tim bị nhấc lên: “Ông ngoại, thân thể ông thế nào rồi?”

“Không sao, có lẽ là mấy ngày gần đây hơi bị cảm lạnh, không cần lo lắng.” Diêu Dư Phương hắng giọng một cái, tỏ vẻ mình không sao: “Ông có phương thức liên lạc của Diêm tiên sinh sửa sữa sách tranh cổ, cháu có thể tìm ông ấy xin chỉ bảo một chút, ý kiến của bọn họ khá là có uy tín.”

Yến Chân căn cứ theo địa chỉ hòm thư mà ông nội gửi, thử gửi một tin cho Diêm tiên sinh.

Trước kia cô nghe ông ngoại nói, sửa chữa sách cổ thật ra chính là quá trình đối loại với một người xưa. “Xem tài hoa, như thấy kỳ nhân”, từ trang giấy, đến mực nước, lại đến bút tích, phảng phất như có thể xuyên qua thời không, tiếp xúc với tác giả. Lúc người đó viết đoạn văn này có tâm tình gì, trong lòng có cảm nhận gì, là vui vẻ hay là uất ức, là đắc chí hay là không được như ý.

Có đôi khi gặp phải sách cổ đã được người xưa sửa chữa rồi, lại là một loại cảm nhận khác. Có người tâm tư tỉ mỉ, thậm chí nhìn không ra chỗ được sửa; có người quyết đoán, từ đầu đến cuối đều đổi vật liệu một lần. Yến Chân gặp phải vị này, có lẽ chính là loại người thích làm gì thì làm kia, trong quá trình sửa chữa trực tiếp đổi cả phương thức đóng sách.

Buổi tối cô nhận được thư trả lời của Diêm tiên sinh.

[Vấn đề này bây giờ trong giới vẫn còn đang tranh luận, nhưng học giả dòng chính cho rằng sách cổ nguyên bản cần sửa chữa là ý chỉ trạng thái hiện hữu lúc sách cổ được sửa chữa, không phải là chỉ trạng thái ban đầu lúc sách cổ được sinh ra.]

[Vì sao không thể về như lúc ban đầu, là bởi vì không có khả năng, cũng không cần thiết. Chính là có thể dựa theo tính chất mà nói, chúng ta cũng không hiểu rõ trạng thái ban đầu của sách cổ, chính là không tồn tại khả năng sau khi sửa chữa tương đồng với nhau hoặc là trình độ cao nhất; chính là dựa theo sự tất yếu mà nói, dù sao sau khi sửa chữa có giống với trạng thái ban đầu thì vẫn xung đột với trạng thái hiện hữu của sách cổ.]

[Sách cổ sau khi cải tiến mới là trạng thái hiện hữu, hơn nữa bởi vì sự cải tiến cách hiện nay đã lâu lắm rồi, đã có đủ giá trị di vật văn hóa, trở thành bằng chứng quan trọng của nghiên cứu sách cổ, vì vậy đối với thiết kế hình thức mà người xưa đã sửa chữa lại thì cần phải giữ lại.]

[Đề nghị duy trì hình thức đóng bọc gáy không chỉ.]

Sau khi xem xong Yến Chân cảm thấy mình sáng tỏ thông suốt, kính cẩn gửi thư nói cảm ơn cho Diêm tiên sinh. Tuy nói trong lúc sửa chữa sách cổ yêu cầu mỗi một bước đều đảo ngược, mỗi một bước cũng có thể được khôi phục, nhưng thật sự muốn bắt đầu lại cũng vô cùng tốn thời gian, hơn nữa nói không chừng còn tạo thành sự hao tổn đối với sách cổ.



Thời tiết càng ngày càng lạnh.

Thành phố S ở ven biển, mùa đông vừa lạnh vừa ẩm, hơn nữa còn không có hệ thống sưởi trung âm, sống qua mùa đông hoàn toàn nhờ vào khả năng kháng bệnh của cơ thể.

Yến Chân bọn họ đã bắt đầu chuẩn bị thi cuối kỳ.

Năm thứ ba đại học việc học liền vô cùng nặng nề, cộng thêm còn phải bớt thời gian để tiến hành sửa chữa sách cổ, thường xuyên ôn tập cuối kỳ liền phải sắp xếp đến rạng sáng.

Sáng sớm Nhậm Khởi Phi rời giường, kéo màn cửa sổ ra, phát hiện trên cửa sổ có một tầng hơi nước, gió thu đìu hiu, cây ngân hạnh dưới lầu ký túc xá lá rụng đầy đất.

Đợi cô ấy thu dọn xong thì phát hiện ra Yến Chân vẫn chưa ra, sau khi gõ cửa cũng không có ai trả lời, lập tức có loại linh cảm không tốt.

Yến Chân cảm thấy toàn thân mình đau nhức, như thiêu như đốt, mơ mơ màng màng bị Nhậm Khởi Phi đánh thức mới biết mình bị sốt, lấy nhiệt kế đo tai, 39 độ.

Nhậm Khởi Phi cuống lên, lập tức gọi điện thoại nói lớp trưởng giúp bọn họ xin nghỉ, sau đó gọi xe đưa Yến Chân đến Bệnh viện Nhân dân thành phố S.

Trận cảm cúm này vừa bộc phát, trong bệnh viện tất cả đều là bệnh nhân bị cảm, số chờ đã xếp tới hơn 80.

Điện thoại trong túi vang lên, Yến Chân lấy ra, mơ mơ màng màng bắt máy, cuống họng hơi khàn: “Alo?”

“Em bị bệnh rồi?” Bên kia dừng mấy giây, một giọng nam trầm thấp sạch sẽ xuyên qua ống nghe truyền đến trong tai cô: “Khám bác sĩ chưa?”

“Ừm, đang ở trong bệnh viện.” Yến Chân có chút mệt mỏi.



Hai người ngồi trong phòng chờ khám bệnh, Yến Chân mặc áo khoác màu vàng nhạt, sắc mặt hơi đỏ, có thể là bởi vì bị sốt, lúc này cảm thấy hơi lạnh, hơn nữa cơ bắp và xương cốt đều đau, có chút ngồi không yên, cả người đều yếu ớt dựa vào người Nhậm Khởi Phi.

Nửa tiếng sau, Tư Tắc chạy tới bệnh viện, thứ nhìn thấy chính là tình cảnh này.



Nhậm Khởi Phi nhìn thấy Tư Tắc trước, sau khi dùng miêu tả của Yến Chân, chính là trong đám người sẽ nhìn thấy anh đầu tiên, phong cách không giống với người bình thường.

Tư Tắc nhìn một cái, số chờ còn rất lâu mới đến lượt, đi đến bên cạnh gọi điện thoại.

Đầu bên kia không biết nói cái gì, Tư Tắc nghiêng đầu nhìn Yến Chân một cái, nhíu mày, lại lập tức xoay qua chỗ khác, nói: “Chuyện lần trước cậu nói, tôi đồng ý.” Sau đó cúp điện thoại, đi đến bên cạnh Yến Chân, hơi cúi người: “Có thể tự đi không? Chúng ta đến lầu ba.”

Yến Chân gật đầu, vịn Nhậm Khởi Phi đứng lên.

Ba người đi thang máy, trong thang máy tất cả cũng đều là người, giống như xe lửa vào mùa xuân.

Ra khỏi thang máy đã nhìn thấy một bác sĩ nam mặc áo choàng trắng từ chỗ khúc rẽ sải bước vội vàng đi qua, vừa đi vừa đeo khẩu trang, nhìn thấy Tư Tắc, anh ta vẫy tay: “Bên này.”

Đi đến gần, Yến Chân mới phát hiện ra anh ta rất trẻ trung, mội đôi mắt lộ ra bên ngoài mang theo ý cười, màu mắt rất đen, chiều cao không khác Tư tắc cho lắm.

Bác sĩ kia dẫn bọn họ vào văn phòng, mở đơn thử máu theo lệ thường cho Yến Chân, để cô đi xét nghiệm trước. Phòng lấy máu thử máu ở ngay lầu ba, Nhậm Khởi Phi cùng cô đi qua đó.

Chờ sau khi hai người đi rồi, bác sĩ nam mới kéo khẩu trang xuống, ở sau bàn làm việc hơi nghiêng người về phía trước, nhướng lông mày nhìn Tư Tắc, trong mắt lóe lên ánh sáng hóng chuyện, thấp giọng: “Ôi, chính là cô gái này? Anh đặc biệt gọi điện thoại kêu tôi tới, chính là vì khám bệnh cảm? Đêm qua tôi trực ban, vừa mới tan làm, nhìn thấy quầng thâm mắt của tôi không?”

Anh ta để khuôn mặt sát vào Tư Tắc: “Nhìn xem nhìn xem.”

Cơ thể Tư Tắc hơi ngửa ra sau, một ngón trỏ chĩa vào trán của anh ta, đẩy cái đầu đến gần của anh ta ra: “Úc Thành, có thể ngồi xuống nói chuyện không?”

Úc Thành ngồi trở lại ghế, “Chậc” một tiếng: “Lần trước nghe thầy Nhiếp nói anh có bạn gái rồi, tôi còn không tin, không nghĩ tới không nghĩ tới.”

Tư Tắc cầm lấy cây bút trên bàn vuốt vuốt, rủ mắt xuống: “Vẫn chưa phải.”

“Ha ha ha,” Úc Thành đập bàn bật cười: “Anh cũng có ngày hôm nay.”

“Chỉ là hiện tại vẫn chưa phải.” Tư Tắc để bút xuống, lạnh lùng nhìn anh ta một cái.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.