Chú Trần nghe Tư Tắc giới thiệu Yến Chân xong, sau khi biết ông ngoại cô là Diêu Dư Phương lão tiên sinh đại sư chữa trị sách cổ, cảm thấy an tâm hơn mấy phần. Ông dò xét vẻ mặt của Yến Chân, nhìn dáng vẻ Yến Chân trấn định tự nhiên không giống như giả bộ, sau khi dặn dò một vài việc chú ý liền rời đi trở về thành phố G hồi âm cho ông cụ Tư.
Tư Tắc mở hộp đựng sách ra.
Hiện vật nhìn càng thêm giật mình hơn cả ảnh chụp, một vài trang sách đã xốp giòn vỡ thành mảnh.
Bản khắc Đại Tống chủ yếu đều là làm di vật văn hóa được bảo tồn ở thư viện hoặc là trong viện bảo tàng, được dân gian cất giữ hẳn là được tính như cực kỳ hiếm có rồi, hiện tại mấy quyển sách cổ vô giá hơn một ngàn năm trước cứ như vậy được bày ra trước mặt Yến Chân.
Tư Tắc hỏi cô: “Vỡ thành như vậy rồi cũng có thể sửa được sao?”
Yến Chân gật gật đầu: “Có thể, thật ra sách sau thời Minh và Thanh ngược lại càng khó sửa. Chỉ cần có thể tìm được giấy dùng để sửa chữa gần giống với nguyên tác, tốn nhiều thời gian một chút là không thành vấn đề.”
Tư Tắc cũng là lần đầu tiên tiếp xúc với chữa trị sách cổ, nói không tò mò là giả, chỉ có điều là sự quản lý vẻ mặt của đại lão luôn luôn rất thích hợp, không lộ ra chút nào.
Tư Tắc ngồi ở một bên nhìn Yến Chân đeo khẩu trang.
Phút chốt mặc của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khau-va-lai-tram-nam/3391952/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.