Tôi trong cuộc đời gặp một người đàn ông mà lần đầu tôi có thể cảm nhận được rằng,anh ta rất lịch thiệp và không hề có ý xấu khi tôi đang trong tình trạng không mảnh vải…giọng nói anh ta nhẹ nhàng nhưng đầy dứt khoát…
Ngọc thậm chí còn chưa hề khóc trước mặt Huy,thế nhưng không hiểu vì lý do gì cô lại khóc trước mặt Nam,một người đàn ông chỉ mới quen…
Trở Ngọc về tới cổng thì Nam xuống mở cửa xe…anh ta mỉm cười nhẹ
-Em ổn hơn rồi chứ
-À dạ vâng,hôm nay có lẽ em kể lể và cảm xúc hơi nhiều mong anh thông cảm…
-K sao đâu,mấy khi gặp người mình có thể tâm sự…
Nụ cười của Nam khiến cho Ngọc cảm thấy an lòng…cô cúi chào
-Vậy,tạm biệt anh…
Ngọc đi vào ngõ Nam gọi
-Ngọc này…cuộc sống rất phức tạp nên hãy bảo vệ bản thân cho thật tốt,k phải lúc nào cũng may mắn như hôm nay…
-Em hiểu rồi,em về đây ạ…
Ngọc vẫy tay tạm biệt Nam,cô vào nhà thấy nhà cửa tan hoang,đồ đạc trong nhà bị đập phá…cô vội gọi cho mẹ đẻ
-Mẹ à con đây,máy con để im lặng nên k biết mẹ gọi
-Con đã ở đâu,hôm nay có vài kẻ lạ mặt đến đập phá nhà mình,chúng nó đánh thằng Trung đến gẫy tay đây này…
-Có chuyện đó sao ạ…con tới ngay…
Ngay sau đó nhà Ngọc trình báo công an qua đoạn camera của hàng xóm ghi lại,bên công an hỏi
-Nhà chị có thù oán hay nợ nần gì ai không
Mẹ Ngọc khẳng định
-Gia đình tôi trước tới nay chưa hề nợ nần hay thù hằn gì với ai
-Chị cứ về đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khau-lai-hanh-phuc/543162/chuong-9.html