Mẹ đã chờ từng ngày để được nghe thấy tiếng con khóc,mẹ đang chờ từng ngày để được thấy con trai mẹ khôn lớn…vậy mà …vậy mà chàng trai mẹ yêu nhất đời đã không còn nữa…
Bầu trời nổi cơn gió lớn,giữa công viên đó một cô gái trẻ ôm chặt đứa con nhỏ bị bệnh của mình,gục đầu vào trán đứa bé mà khóc nấc nghẹn từng hồi…con của cô đã không còn nữa…
Trời đổ cơn mưa,mẹ Ngọc đi ra đi vào xót ruột khi không gọi được cho con gái
-Trung,hay con ra viện xem còn ở đó không
-Chắc mưa to nên chị chưa về thôi,mẹ nay sao vậy?
-Mẹ thấy cứ máy mắt trái liên tục như có điềm,gọi cho chị mày chả được gì cả…
-Chắc lát chị về thôi mẹ đừng nghĩ linh tinh
-Số nó có lẽ còn khổ hơn cả mẹ,đáng lẽ ngay từ đầu mẹ nên phản đối thì nó sẽ k sinh ra cu bo
-Kìa mẹ…
Mẹ Ngọc nói rồi bật khóc rồi cầm con gấu trên ghế ,con gấu mà cu bo hay ôm bà xoa đầu con gấu
-Bà xin lỗi con ,nhưng để con đến thế giới này mà khổ sở,phải mổ sẻ rồi tiêm thuốc suốt ngày thì bà thà k để mẹ sinh ra con còn hơn…
Tại bệnh viện nhi…
Ngọc vẫn ngồi ôm con giữa trời mưa…đột nhiên có chiếc ô đen bật lên…chiếc ô dơ về phía hai mẹ con …Ngọc ngẩng lên nhìn …cô k hề nhận ra người đang đứng trước mặt cô che ô cho hai mẹ con là người đàn ông đeo kính mà cô đã gặp khi mang thai cu bo…Ngọc rơi nước mắt khi thấy anh ta đứng mặt lạnh tanh trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khau-lai-hanh-phuc/543160/chuong-7.html