“Bố! Mẹ!” Lộ Hướng Đông vào nhà thay giày rồi xách chỗ thức ăn mới mua vào bếp.
“Mua đồ về rồi hả?” Mẹ Đường Thời đeo tạp dề nhận lấy bọc thức ăn từ tay Lộ Hướng Đông, “Con mua nhiều thế!”
“Không nhiều đâu ạ,” Lộ Hướng Đông bỏ từng món đồ từ trong túi ra, vừa rửa rau vừa bảo, “Đều là đồ để được lâu, không sợ bị hỏng. Mua vậy để bố mẹ sau đỡ phải đi, dạo này trời lạnh lắm.”
Cha mẹ Đường Thời đã nghỉ hưu từ mấy năm trước, sức khỏe ổn định nhưng người già đều sợ lạnh. Lộ Hướng Đông hiếu thuận, không muốn hai cụ phải đi ra ngoài.
Y đã thay đổi cách xưng hô từ lâu, cũng gọi ‘bố mẹ’ như Đường Thời. Ban đầu anh còn ngại gọi nhưng ông cụ đặt ‘cạch’ quân cờ xuống bàn rồi bảo, “Hai đứa là một đôi. Con cứ gọi chú, dì thì ra thể thống gì chứ.”
Lộ Hướng Đông giật bắn mình, gọi ‘bố mẹ’ nhanh hơn hết thảy.
“Hướng Đông tới đấy à?” Lộ Hướng Đông đang rửa rau củ thì nghe thấy tiếng cha Đường Thời gọi vọng ra từ phòng sách.
“Con nhanh qua xem ông ấy lại làm sao rồi.” Mẹ Đường nhận lấy củ cà rốt Lộ Hướng Đông đang rửa dở, “Có một lúc mà cũng không yên tĩnh nổi cho người ta nhờ.”
Lộ Hướng Đông cười cười lấy khăn lau khô tay rồi đi về phía phòng sách. Thành phần tri thức cao hình như đều như vậy, lúc còn trẻ thì thích nói đạo lý, có tuổi rồi lại thích chí chóe.
“Bố, con vào nhé ạ?” Lộ Hướng Đông đứng trước cửa phòng sách hỏi.
“Vào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khau-binh-an/169551/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.