Lộ Hướng Đông cũng chẳng phải người không biết tức giận. Y không thích Đường Thời so sánh y với Vương Thế Lâm, cũng không thể chịu nổi việc bị Đường Thời xua đuổi như vậy.
Vốn là Đường Thời đưa y về, nhưng tới cuối lại chẳng đưa được tới nơi. Tự mình giận dỗi bỏ đi, sao còn có thể mặt dày quay vào kêu, Đường Thời cậu đưa tôi về.
Thật ra vừa tới cửa là y đã hối hận rồi, chỉ hận không thể xoay người trở vào. Nhưng Đường Thời cũng cần thời gian suy nghĩ, y không muốn quay lại tạo áp lực cho anh.
Lúc Lộ Hướng Đông về tới nơi thì một đám anh em đang ở trong tiệm chờ y.
Trông y cực kỳ suy sụp. Không ai hiểu y hơn bọn họ nên chẳng cần y mở miệng, vừa nhìn đã biết mọi chuyện như nào rồi.
“Lão Lộ, nếu để tôi nói thì nên thôi đi.” Trình Dịch không chịu nổi bộ dạng thảm thương này của Lộ Hướng Đông, “Cậu ta không chấp nhận ông thì chúng ta đổi, nhẽ nào không thể tìm được đối tượng khác sao?”
Lộ Hướng Đông chẳng nói năng gì, Trình Dịch lại tiếp tục, “Bọn tôi cũng không hiểu chuyện mấy người trong giới bọn ông, nhưng nếu bác sĩ Đường người ta không thích đàn ông thì chúng ta cũng không nên cưỡng ép, có phải không nào?”
Trình Dịch là người thẳng thắn, vừa nói đã vào đúng trọng tâm.
“Nhưng cậu ấy không bài xích.” Lộ Hướng Đông giơ tay chà mặt, tựa lưng ra sau, “Không bài xích….” Nửa câu còn lại không sao nói thành lời.
Không bài xích không có nghĩ là thích, hắn hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khau-binh-an/169545/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.