Chương trước
Chương sau
Cuộc chiến trên biển đã xong, lúc này quân Lưu Cầu trên đất liền cũng chứng kiến toàn bộ, cuộc chiến kết thức cũng là lúc họ nhận ra mình là 1 đám cô quân rồi. Hạm đội Lưu Cầu thất trận chạy về được đảo sau để sửa chữa lại tàu bè và bổ sung vũ khí cũng như cứu chữa thương binh, bổ sung thêm người cho hạm đội, đồng thời báo cáo cuộc chiến cho tướng lĩnh đảo còn lại. Đám quân Tùy cũng ko còn tinh lực mà thực hiện truy quét cũng như tấn công lên đảo vì họ cũng thiệt hại nặng. Họ hiện giờ cố gắng giảm bớt thiệt hại bằng viecj cứ những người đang còn sống dưới biển và tham gia chiến với những người giải quyết nốt đám hải quân Lưu cầu còn sót lại.
Buổi chiều trong phòng họp của soái hạm, đại tướng chỉ huy đoàn quân Tiên phong là Trấn Chu lúc này mặt mày âm trầm, ủ rũ, cả các tướng lĩnh khác cũng như vậy, đêm qua họ thiệt hại nặng, không ai dám thở mạnh hay nói gì. Tối hôm bị tập kích thì họ cũng nhận được báo cáo thương vong của trận chiến này. Hôm nay chỉ trong hơn 2 canh giờ buổi sáng , bọn hắn đã mất đến ¼ số tàu chiến còn lại, gần 1 nửa số tàu chởi quân, trong số 1 gần nửa tàu chở quân thì hơn nửa bị đánh đắm, còn lại là bị thương nhiều dạng khác nhau, nhiều cái mất buồm , mái chèo báo phế, than tàu bị thủng, cháy, tóm lại gần báo phế nếu như để giữa đại dương. Binh sĩ có đến 9000 người thương vong, hơn 5000 người chết kể cả mất tích, còn lại là thương nặng nhẹ khác nhau, chỉ có 2000 người thương nhẹ có thể chiến đấu được, còn lại là thương nặng ko thể phục hồi hoặc thương nặng chờ 1 thời gian dài mới hồi phục chiến đấu được.
Tóm lại số quân mà hắn mất trong 2 lần tiến công khoảng 1 nửa binh sĩ của 3 vạn quân tiên phong. Thế có khác gì quân đội bách chiến bách thắng đại Tùy bị đánh tan bởi 1 đội quân chip hôi của 1 tiểu quốc khi mà tổng số quân đội mà đại Tùy mang đi chinh chiến còn nhiều hơn tổng quân số thường trực quốc gia đó. 1 nửa quân số bị đánh tan này chính là cái thòng lọng mà quân pháp và Dương QUảng thít vào cổ họ vì đã làm mất hết bộ mặt quốc gia. Trận này tuy thiệt hại nagj mà thắng thì có thể lấp liếm được, nếu mà bại thì cả lũ chết, Dương Quảng nói là làm vì hắn là vua, là hoàng đế, mà bất cứ hoàng đế nào cũng là người trọng thể diện. Vì vậy bọn họ mất đến 2 ngày để dọn dẹp tràn cuộc và cho tàu trinh sát quanh đảo, đến tối, tàu trinh sát báo về các vị trí của hòn đảo. Đúng là có những chỗ đổ bộ được đều bị phòng thủ chắc chắn hết cả, vị trí đẹp nhất hiện nay là vị trí trước mặt họ. Lúc này, Trấn Chu cũng nói với các tướng lĩnh:
-Trong ngày mai chúng ta phải chiếm được hòn đảo này, chiếm được nó là mở toang cánh cửa tiêu diệt Lưu Cầu.
-Các ngươi cũng biết chúng ta mà thua thì nhẹ nhàng nhất là được Trần Lăng tướng quân chém đầu tại đây. Còn nếu như chúng ta bị giải vè kinh xử lý thì ko chỉ có chúng ta mà cả toàn gia chúng ta cũng phải chịu tội theo.
- Vậy nên, chúng ta bắt buộc phải chiến thắng trong cuộc chiến ngày mai, kẻ nào chạy lập tức xử trảm.
-Trận chiến ngày mai chúng ta bắt buộc phải thắng ko đc bại. Thắng thì chúng ta mới sống, toàn gia chúng ta mới sống, tuy tội và công sau này bù trừ nhau mất hết nhưng tiền bạc cướp được lại rủng rỉnh. Vì vậy ngày mai cố sống cố chết mà đánh cho ta, ko kể bất cứ thủ đoạn gì.
Chúng tướng nghe vậy lòng sợ nhưng vững tâm hơn mà hét to:
-Rõ thưa tướng quân! Chúng tôi ngày mai xuất quân nhất định chiến thắng trở về.
Cuộc chiến bắt đầu vào sáng ngày hôm sau khi mà trời đã sáng rõ và quân sĩ 2 bên đã ăn uống đầy đủ hồi phục đước sức mạnh. Hôm nay cả 2 bên đã cho binh sĩ của mình ăn no, ăn ngon hết mức có thể, đến cả động vật nuôi trên tàu Quân Tùy cũng được đem ra thịt hết thiết đãi quân sĩ. Vì tất cả họ đều biết rằng hôm nay ko chơi tất tay thì chết cả lũ, đánh tất tay tức là hôm nay trận chiến sẽ cực kì ác liệt, chết rất nhiều. Vì vậy mà các tướng lĩnh 2 phía ko tiếc của mà thiết đãi binh sĩ của mình vì bữa ăn này có thể là bữa ăn cuối cùng của họ, Hải sản lẫn động vật trên cạn đều được cho vào thực đơn. Cháo kê hoặc cháo trắng, bát cơm xới vơi này được xới đầy ú ụ ăn bao no, ăn hết xới thêm ăn tiếp, ăn khi nào ko ăn được nữa thì thôi, mấy canh giờ sau có khi họ thành xác lạnh rồi nên ko tiếc gì cả.
Việc ăn uống của binh sĩ luôn là vấn đề đau đầu của các quốc gia từ xưa cho đến nay, ko phải vấn đề là ăn cái gì hay ăn đồ gì bảo quản lâu lại cung cấp đủ năng lượng dưỡng chất cho người lính. Cái này thì các nhà khoa học, chuyên gia dinh dưỡng sau cả ngàn năm cùng với nghiên cứu chuyên sâu đã tìm ra và làm cho bữa ăn người lính hiện đại phong phú, dễ tiêu hóa, hợp khẩu vị, gọn nhẹ cho hành quân. Nhưng có 1 vấn đề nhức nhối giữa tâm lí đạo đức và khoa học khiến các nhà quân sự, y tế cái nhau đau đầu đó là bữa ăn cuối của các binh sĩ trước khi vào trận chiến .
Các nhà y tế, bác sĩ ko hề thích, luôn phản đối các chỉ huy quân sự cho binh sĩ ăn no, ăn ngọn trong điều kiện cho phép với binh lính của mình trước khi diễn ra trận đánh. Các bác sĩ và khoa học ko thích điều này vì họ biết rằng làm điều này chả khác nào khiến cho binh sĩ chết nhanh hơn trước khi kịp cứu chữa. Chưa kể thức ăn làm kích thích dạ dày và ruột khiến cho tình trạng co thắt dạ dày,nôn mửa, trào ngược dạ dày trong lúc chiến đấu vận động mạnh cả về thần kinh cũng cơ thể, điều này sẽ khí binh sĩ mất sức chiến đấu và dễ bị kẻ thù giết .
Vấn đề thứ 2 đó là việc ăn trước trận chiến dù cho vài giờ nghỉ ngơi khỏi xóc bụng thì ok nhưng thức ăn mất 6h mới tiêu hóa xong ở ruột,các mạch máu tăng cường bơm máu tới ruột hấp thu chất dinh dưỡng và bổ trợ cho việc tiêu hóa. Nhưng mà phần bụng, ruột là những nơi bị thương chính trong các trận chiến dù hiện đại hay cổ đại, vì con người luôn có xu hướng kết liễu đối thủ hay đánh đối thủ và các vị trí dễ dàng nhất, to nhất thay vì các phần nhỉ như cổ, tay chân, vì đơn giản nó dễ trúng hơn ko mất nhiều thời gian căn chuẩn. Phần bụng và lưng hoàn toàn phù hợp với mọi tiêu chí này, đủ rộng để đánh vào, đủ chí mạng nếu như đánh bị thương nội tạng, vì vậy đánh vị trí này người bị dánh trúng có khả năng bị chết vì mất máu và tổn thương nội tạng nhiều hơn. Vì vậy việc cho binh sĩ ăn no trước trận chiến luôn bị các bác sĩ ngăn cấm vì làm vậy là tăng tỉ lệ chết của các binh sĩ nếu như bị thương , người lính dễ dàng chết do mất máu vì ko cầm máu nổi, có thể chết vì nhiễm trùng do thức ăn từ ruột trào ra. Nhất là việc thời cổ đại số binh sĩ chết trên chiến trường chỉ chiếm 30%, 60% lại là chết lúc mang binh sĩ về cứu chữa bị thương, người lính sẽ chết vì mất máu và nhiễm trùng chủ yếu, 10% chết do bệnh tật và vi phạm kỉ luật.
Tuy nhiên các chỉ huy quân sự luôn chú trọng vào tinh thần binh sĩ hơn vì họ biết sự nguy hiểm của việc mất tinh thần binh sĩ là như thế nào. Cho binh sĩ ăn no trước khi đánh trận thì tinh thần binh sĩ sẽ lên cao vút, mà lên cao thì đánh trận hăng cũng như máu lửa hơn, tỷ lệ tahwngs trận cao hơn. Chưa kể những chỉ huy quân sự cũng là lính nên họ biết ý nghĩa bữa ăn người lính là như thế nào, nhất là bữa ăn trước khi ra trận. Nhiều người còn ví bữa ăn trước khi ra trận của người lính giống như bữa ăn cuối cùng của tử tù vậy, nó là bữa ăn cuối cùng của họ, chỉ khác 1 người sau khi chết được vinh danh, nguời sau khi chết là tội đồ. Vì bữa ăn trước khi ra trận cũng có thể là bữa ăn cuối cùng của người lính nên sĩ quan sẽ cho lính mình ăn ngon và no nhất có thể. Đó là biểu hiện của tình người, biểu hiện của phần con người trong hoàn cảnh đồng loại xông vào chém giết kết thúc mạng sống đối phương không khoan nhượng bằng bất kì thủ đoạn gì. Vì có thể sẽ chết nên các chỉ huy ko tiếc gì cho binh lính của mình, nhất là khoản ăn uống trước giờ ra trận vì khả năng cao đằng nào cũng chết nên ăn bữa ăn ngon có xá gì đâu.
-Ví dụ điển hình nhất là trận đổ bộ Noocmandy nổi tiếng D-day, trước đó mấy giờ các đầu bếp các tàu chiến của hải quan Anh, Pháp, Mĩ đã làm cho binh lính của mình 1 bữa ăn thịnh soạn đầy đủ dinh dưỡng và ngon miệng. Hậu quả trong đợt đầu tiên của D-day, binh lính đồng minh thiệt hại cực kì nặng do nhiều người mất sức chiến đấu choáng váng do nôn mửa khi họ mới đi thuyền đổ bộ vào bờ biển. Khi đổ bộ lên đất liền thì người lính di chuyển theo phản xạ luyện tập, não hoạt động chậm ko xử lí đươc tình huống bất ngờ là bị quân Đức bắn xối xả như mưa. Sau đó , những đợt đổ bộ tiếp theo đến khi thành công thì quân Đồng minh còn bị thiệt hại năng hơn do các binh sĩ ăn no, ăn ngon với nhiều đố khó tiêu bị thương phần bụng chở về thuyền cứu chữa. Lúc này thảm họa thực sự bắt đầu khi số lượng binh sĩ chết do mất máu và nhiễm trùng cực cao, do phần ruột của họ bắn thủng, máu tuôn xối xả ko cầm được mà chết.
-Điều này cũng xảy ra với quân Đức tại mặt trận phía đông với Liên xô khi các bác sĩ của Đức quốc xã còn phải yêu cầu các sĩ quan chỉ huy, thống chế, thậm chí cả Hittler cho ra lệnh cấm các binh sĩ ăn trong 6h trước trận đánh vì lí do nêu trên. Tuy nhiên, bữa ăn có thể cuối cùng này với mỗi người lính cực kì quan trọng về tinh thần hơn là sức khỏe hay mạng sống nên các nhà quân sự luôn phớt lờ nó. Điều họ làm để hạn chế tình trạng này là nghiên cứu, sản xuất những loại thực phẩm đóng hộp, túi gọn nhẹ, ngon, đầy đủ dinh dưỡng, năng lượng nhưng lại dễ tiêu hóa để binh sĩ ko mất quá nhiều máu, đủ sức sống về đến bệnh viện chữa trị nếu ko may bị thương vào bụng.
Trận chiến cuối cùng tại quần đảo Yaeyama đã bắt đầu, quân Tùy chơi tất tay, hải quân và bộ binh nhiều kẻ dồn vào các thương thuyền chở quân để tiến hành đổ bộ chết. Các vật dụng ko cần thiết được vứt hết đi, lương thực, nước ngọt trên các thương thuyền cũng được ném xuống biển. Tất cả để cho thuyền chở được nhiều người nhất do dồn quân từ tàu chiến cũng như quân từ các tàu bị chìm, hỏng, chưa kể để cho thuyền nhẹ ăn ít nước đi vào bờ gần nhất. Ngoài ra để chặn đường lui binh sĩ, khiến họ cố sống, cố chết mà leo được lên bờ đánh thắng đối thủ, vì tàu họ hết nước, hết đồ ăn rồi, đi về cũng chết, muốn sống thì chỉ có cách là đổ bộ được lên bờ mới có nước ngọt và cái ăn.
Ngay sáng, các thương thuyền chở quân của quân Tùy lướt phăm phăm trên mặt biển với tốc độ nhanh nhất mà đổ bộ. Quân phòng thủ trên đảo mới đầu, cũng có tâm lí chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu, những vị chị huy bắt đầu thấy lạ khi gần vào bờ rồi mà tốc độ tàu chở quân ko có giảm, ko có hiện tượng xoay ngang than tàu, tất cấc tàu đều thẳng tiến. Lúc này họ có ngu cũng biết là bọn lính Tùy muốn đổ bộ chết rồi, loa, tù và, kèn, trống kêu âm thanh liên hồi, báo hiệu trận chiến ác liệt sắp diến ra rồi, Quân Tùy chơi tất tay rồi. Tất cả máy móc sẵn sàng, cung thủ được tăng cường, máy bắn đá cũng vậy, vò dầu cũng thế, cuộc chiến khốc liệt bắt đầu khá muộn khi ko ai châm ngòi trước. Phía Lưu Cầu khi đợi tàu của Quân Tùy chạm đáy biển dừng hẳn lại thì họ mới hành động. Lúc này các con thuyền to đùng này chả khác nào cái bia ngắm , lính trên bong chưa kịp định thần sau cú va chạm thì được 1 màn mưa tiễn, đá, dầu hỏa bốc cháy bắn tới tấp.
Thuyền tiên phong đang bị bón hành, các thuyền sau cũng ko ngừng tiến lên và thu hút hỏa lực của quân Lưu Cầu, các thuyền đã được giàn trải đều nên binh sĩ có thể xuống nhảy xuống nước hoặc thuyền để chạy lên bờ. Quân Tùy leo lên ngày 1 đông, các đội càn quét bờ biển của Lưu Cầu hoạt động hết công suất với sự trợ giúp của cung tên trên bờ. Lúc này, quân Tùy đã lên rất nhiều đội càn quét bờ biển cũng bị đánh cho tan nÁT mà phải chạy về tường thành hay đồn lũy bờ biển. Quân Tùy lúc này như những con thú xổng chuồng đánh tất tay về phía Lưu Cầu với đủ mọi loại vũ khí mà học có được. Hết làn song người này đến làn song người khác tiến về thành lũy cao vài mét, quân đội trên thương thuyền đã lên hết thì đến quân đội hải quân trên thuyền chiến cũng đã lên bờ hỗ trợ.
Lúc này, toàn bộ thành lũy của quân Cao Câu Ly đã bùng lửa và tiếng chém giết, Quân Tùy lúc này dày đặc nhiều đoạn tường lũy dung ưu thế tinh nhuệ và số lượng mà mở rỘNG vùng bị chiếm. Quân Lưu cầu đã điều hết đội dự bị lên chiến để bảo vệ bằng được cổng thành vì chiếm lại tường thành còn có thể chứ cổng bị phá là toi. 2 bên chém giết nhau đỏ mắt, thân binh tướng lĩnh thủ đồn cũng được xông lên đốc chiến, chuyên giải quyết các dịa điểm quân tùy đang tấn như vũ bão có thế áp đảo.
Trấn Chu cũng đã đổ bộ thành công lên đảo, hán và các tướng lĩnh huy động toàn bộ thân binh của mình, những người được huấn luyện tốt nhất, trang bị tốt nhất cùng nhau xông lên vị trí nhiều quân Tùy nhất để an toàn. Từ chỗ này những đội than binh tinh nhuệ sẽ là những mũi khoan đánh tạt quân Lưu Cầu để mở đường và không gian cho những đội quân sau tiến lên.
Cuộc đổ bộ và kế hoạch thành công như mong đợi khi mà những đội quân thân binh đông đảo, tinh nhuệ đột phá quân Lưu Cầu. đội này càn quét cả đội thân binh tướng thủ đảo vốn đã ít quân và mệt mỏi sau trận chiến dài. 2 bên đánh nhau ko ăn ko nghỉ vì quân Tùy biết mình làm đéo gì còn gì mà ăn, hết đường về trong quân Lưu Cầu liều chết bảo vệ đảo. Đầu giờ chiều, tướng thủ thành chết, cổng thành mở toang, quân Tùy như vũ bão tiến vào mà tàn sát quân Lưu Cầu. Quân Lưu Cầu vừa đánh vừa rút cuối cùng rút về thành lũy cuối cùng là toà thành nhỏ của thành chủ hay đảo chủ.
Quân Tùy kiểm soát toàn thành, sau khi đợi đoàn quân tiếp viện đông đảo thì cả 4 cổng tòa thành nhỏ đều bị tấn công, vũ khí công thành như thang, khúc cây phá cửa cũng đã mang đến mà điên cuồng đập vào cái cổng thnahf nhở nhoi. Đến tối, người nhà đảo chủ đã chạ đi hết rồi, chỉ có mình vị đứng đầu hòn đảo này chỉ huy quân sĩ điên cuồng chống trả. Đến tối 2 bên vẫn chém giết điên cuồng, thây chất đầy khắp nơi, tòa thành nhỏ cũng đã bị quân Tùy xâm nhập chém giết khắp nơi mặc dù trên tường thành vẫn đánh nhau rầm trời. Lửa bắt đầu cháy khắp nơi, trận chiến khốc liệt vì ai cũng giết nhau vì sự sống, thành chủ cũng lên thành chiến đấu như lính.
Đến sáng, khoảng 7-8h cuộc chiến chính thức kết thúc khi đầu vị đảo chủ treo trên cổng thành và quân Tùy đang cố gắng cứu chữa thương binh, thu dọn chiến trường và xử lí tù binh. Lương thực trong đảo thừa sức nuôi đội quân vạn người mà Quân Tùy mang đến, quân Tùy tức tốc nấu cơm phân phát cho binh sĩ để họ có thể bù lại sức lực đã mất trong nguyên 1 ngày chém giết. Lúc đánh nhau hăng thì ko cảm thấy gì, sau khi chiến sự kết thúc cơ thể và tâm lí thả lỏng là lúc con người lúc này mới thấy mệt và đói. Nhiều người khi chiến sự kết thúc, thì lúc này mới bị trụy tim đột quỵ chết ngay lập tức do kiệt sức, khung cảnh này diễn ra trong cả quân Tùy lẫn quân Lưu Cầu.
Tổng kết cuộc chiến này thì thương vong Lưu Cầu ko ai quan tâm vì chỉ còn tầm khoảng 2000 người bị bắt với thương tích có thể đi lại được, còn lại những ai ko đi lại được đều bị quân Tùy cho 1 đao tiễn về ông bà cho đỡ lắm việc. Thương vong quân Tùy mới thực sự nặng nề và đó mới là thứ Trấn Chu sợ hãi lúc này khi mà quân đằng sau của chủ soái đang tới. Hắn còn hơn 1 vạn quân, tức là đã bị tước mất hơn nửa binh lực, mất 2/3, cuộc chiến thông thường thì coi như bại trận rồi, quân sĩ mất luôn ý chí chiến đấu. Hắn mà về kinh có khi bị chém, thua thì cả nhà chết, may mà thắng dù thắng thảm nhưng được cái đã thắng cả về chiến thuật lẫn chiến lược, cánh cửa Lưu cầu chính thức mở toang để tiến đé kinh đô Lưu Cầu. 2 ngày sau, tòa thành được thu dọn , đội quân hơn 5 vạn người của Trần Lăng chính thức lên đảo, đội quân này cũng chia ra làm 2 đợt, 3 vạn đi trước, còn 2 vạn đi sau làm hậu quân để tải lương thảo và khí giới. Trận chiến Lưu Cầu chính thức bước vào hồi ác liệt nhất, cuộc chiến thảm khốc 4 ngày này chỉ là mở màn mà thôi.
Đó là ở Lưu Cầu còn tại Giao Châu, Bân đã nhận được tin báo trận chiến, những đơn hàng cuối cùng cho Lưu Cầu vẫn tiếp tục diễn ra, Vàng bạc châu báu của quốc khố Lưu Cầu được đổ cuộn cuộn về quốc khố, nội khố Cao Câu Ly và túi tiền của Bân. Nói không ngoa khi Quân Tùy chiếm được Lưu Cầu thì chỉ có số vàng ít ỏi ko đủ để đóng tàu và tiền tuất binh sĩ bù vào chiến tranh chứ đừng nói lãi cao sau cuộc chiến. Các Thương nhân và những người giàu có cũng chuyển 1 lượng lớn của cải, ra Cao Câu Ly hay Sin la, Bách Tế mà chốn chiến sự . Tất cả chỉ có hàng hóa của họ phải ở lại vì Vua Lưu Cầu Kiệt thích ra lệnh cấm vì đó là đồ cần thiết cho cuộc sống người dân, binh lính phục vụ chiến tranh. Vàng bạc, châu báu hiện nay là vật ngoài thân mà thôi, ko có tác dụng gì, lúc này cần người, lương thực, vũ khí, đồ thiết yếu mới là thứ cần kíp.
Tại căn cứ, tin báo chiến sự sau 3 ngày cũng đã được chuyển về cho Bân, do hắn đã áp dụng công nghệ tiên tiến vào. Chứ nhiều nước bây giờ thì tin tức bắt đầu cuộc chiến có khi vẫn còn đang trên đường tới tay người cần nó, có khi giờ Dương Quảng còn chưa biết cuộc chiến thua hay thắng. Bộ máy hoạt động với những điều chuyển để Bân đưa ra quyết sách hợp lí cũng như để nhân viên dưới quyền ở nước ngoài tự hành động.
Đó là chuyện của hải ngoại, hiện tại là chuyện của nội địa căn cứ, việc đời sống tăng cao, thừa tinh lực, mặc dù việc chung bộn bề nhưng long gà vỏ tỏi cũng rất nhiều, kiện có cũng có. Nhân viên dưới quyền của hắn sau này tiếp quản địa bàn cũng cần có kinh nghiệm xử lí kiện cáo , từ đó có thể giải quyết công việc tốt hơn, tạo niềm tin nơi người dân, khiến cho công cuộc ổn định vùng tạm chiếm diễn ra nhanh chóng, đồng thời cũng tạo tiếng vang đánh bại các thế lực nổi dậy khác.
Đó là tầm vĩ mô, còn hiện giờ là vi mô khi hiện tại Bân đang đau đầu xử lí vụ kiện cáo liên quan đén lãnh đạo đội quân khởi nghĩa khi mà các nhân viên dưới quyền ko giải quyết đc. Hắn ghim tụi này, nếu sau này đến việc này ko giải quyết dược thì khi hòa bình chiến thắng ko thiếu người dung quyền lực làm bạy vượt trên pháp luật, nhất là việc liên quan đến con em người có quyền lực. Thôi hắn đánh làm mẫu và dạy dỗ đám này sau vì ai cũng có lần đầu tiên, hắn cũng cần lấy kinh nghiệm này dạy dỗ con cái hắn sau này.
Hiện tại hắn đang xử án liên quân đến con trai út lão Tùng tên Tiến năm nay vừa tròn 18 tuổi, bị bắt vì tội làm 1 cô gái người ngoại lai có tóc hung, da trắng, mắt xanh có bầu. Cô gái này là món hàng mà bọn hắn mua về từ Vương gia, được giới thiệu là người hồ hay người Tây Vực, từ Bân cũng có thẻ đoán cô gái này là người Tây Á hoặc người Tây Vực theo kiểu người Hán Hay là người thuộc vùng khu tự trị Duy Ngô Nhĩ. Tuy nhiên ko loại trừ cô gái này ngườ Châu âu vì người Tung quốc thời này nói những ngupowif từ phía tay đi xuống đều là Tây Vực, người Hồ, ko phân biệt dân tộc hay chủng tộc nào . Vùng đất bất ổn với những Mĩ nhân Tây Vực, vẻ đẹp lai Á Âu, kết tinh những gì tốt nhất 2 chủng tộc, đắm lòng bao nhiêu Hoàng đế, quý tộc người Hán cũng như bao thanh niên Trung Quốc hiện đại. Thằng này bị bắt mới đầu mọi người quy nó tội hiếp dâm làm cô gái có bầu. Nhưng bên kiện ko có nói là hiếp dâm mà nói là hắn ;làm cho cô ta có bầu mặc dù cô ta ko đồng ý. Bân và mọi người thấy lạ lắm, vì quan hệ tình dục mà đối phương ko đồng ý là cưỡng ép, mà cưỡng ép QHTD là hành vi hiếp dâm. Nhưng tại sao cô gái này mặc dù nói là cưỡng ép nhưng ko nói hắn hiếp dâm cô, hay là sợ thế lực, quyền lực người cha nên mới nói vậy. Bân nói với người phiên dịch để họ nói cho cô gái hiểu:
-Cô gái này có phải thằng này. À nhầm! có phải bị cáo Tiến hiếp dâm cô vào buổi chiều đầu tháng tước đúng ko?
Cô gái:
-Ko phải ! anh ý ko hiếp dâm tôi, anh ý chỉ mạnh bạo cưỡng ép làm chuyện đó với tôi mặc dù tôi có phản kháng và không đồng ý
Mọi người cũng đơ luôn rồi, lão Tùng thì đang lo sốt vó cho con trai mình, Bân và các bô lão khác cũng ngơ vì như thế có khác đéo gì hiếp dâm đâu. 1 cái nói ngắn gọn và 1 cái là chú thích rõ nghĩa thôi mà, Bân nói:
-Từ lời nói của cô thì chúng ta có thể biết cô đang kiện bị cáo tội danh hiếp dâm khiến cô có bầu. Đúng ko cô gái?
Cô gái nói:
-Thưa thủ lĩnh! Anh ấy ko hiếp dâm tôi, anh ý chỉ mạnh bạo cưỡng ép làm chuyện đó với tôi mặc dù tôi có phản kháng và không đồng ý khiến tôi mang thai mà thôi.
Bân tức khí nói:
-Thế thì có khác gì nhau đâu!
Cô gái nói:
-Khác chứ nên tôi có kiện anh ấy hiếp dâm tôi đâu, tôi chỉ muốn anh ấy chịu trách nhiệm với đứa trẻ trong bụng tôi.
Bân nói:
-Hắn ta bị tội hiếp dâm thì dù có trịu trách nhiệm với mẹ con cô thì vẫn bị xử phạt như thường.
Cô gái nói:
-Tôi cũng đâu có kiện anh ấy hoieeps dâm tôi, tôi chỉ thưa thủ lĩnh chịu trách nhiệm với mẹ con tôi .
Lúc này mọi người mới thở phào và bật cười khi biết cô gái này lại muốn bẫy 1 chàng trai người Việt rồi, việc này xảy ra nhiều rồi, quen rồi. Nhưng đen lần này là mọi việc xảy ra với lão Tùng người có quyền có chức của căn cứ. Lão Tùng lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, ko hiếp dâm là may rồi, chịu trách nhiệm thì ok đi, nhà còn 1 thằng con giai long bông suốt, giờ có vợ con quản lí nó, dù vợ nó từng là nô lệ cũng ko sao, tự do rồi, ngoại tộc cũng vậy, miễn đó là cháu mình là được.
Bân cũng hết nước với cô gái này, hắn bèn quay sang hỏi Tiến :
-Tiến! sao mày lại vui chơi rồi cưỡng ép con nhà người ta ra sản phẩm.
-À nhầm! Khụ! Khụ !
-Tiến ! có phải mày hiếp dâm cô gái này ko?
TiẾN hốt hoảng nói:
-Oan quá! Em thề là em ko hiếp dâm, cả 2 đều tự nguyện.
Bân:
-Láo! ở đây ko phải cái chợ ko phải nahf ngươi mà xưng hô theo thói quen. Gọi ta là thủ lĩnh.
Tiến chột dạ bình tĩnh nói:
-Thưa thủ lĩnh tôi bị oan ạ! Tôi ko hề hiếp dâm cô gái này, chúng tôi là cả 2 bên tự nguyện, sau tôi cứu cô gái này khỏi đuối nước.
Bân:
-Cô gái, sao bị cáo Tiến lại bảo cô và hắn đồng thuận ko có hành vi cưỡng ép hay hiếp dâm, anh ấy còn nói cô đồng thuận sau khi anh ta cứu cô khỏi đuối nước?
Cô gái :
-Không hề! tôi ko hề đồng thuận, tôi ko muốn trả ơn bằng cách trao thân! Mãi khi biết mình chịu chấp nhận số phận nên tôi mới đồng thuận và mạc cho anh ấy làm gì thì làm.
Bân hơi choáng, Hắn nghĩ:
-“ mẹ nó chứ, sao gặp cái tình trạng chéo ngoe này. Thời hiện đại trường hợp này cũng gây tranh cái nhiều thậm chí là các nước phát triển về việc quy định hành vi này có gọi là hiếp dâm hay ko. Vì nạn nhân mặc dù lúc đầu ko đồng thuận và bị cưỡng ép nhưng sau đó là đồng thuận và chơi tới bến với hung thủ . Tóm lại cả 2 cùng sướng.”
- Nhưng hắn từng xem 1 bộ phim cũng nói về việc này khi nhiều nước ngoài chính luật họ còn áp dụng 1 thứ là Thông luật để giải quyết những vụ kiện dính dáng đến phong tục , luật bất thành văn. Tóm lại những vụ án kiểu này thường tòa xử như ý kiến cuối cùng và có giá trị pháp lí nhất là khi nạn nhân chấp thuận QHTD 1 cách bình thường với hung thủ, thì nó coi như là QHTD bình thường ko có phạm lỗi. sự phản kháng kia coi như là 1 chút phản đối 1 chút kích thích cho cuộc vui kia. 1 lí dô vì sao nhiều bản án Việt Nam gây nhiều tranh cãi dù xử đúng luật do người Việt Nam có quan niệm “ trăm cái lí không bằng 1 tý cái tình” gây nên
Bân chưa nói vội mà muốn hỏi cặn kẽ nguyên nhân, hắn biết Tiến là con người như nào khi chính hắn tiếp xúc nhiều với thằng này nên rõ. Tiến tốt tính, tam lí vững, ko có chuyện hiếp dâm con gái nhà lành cả. Nhưng thanh niên 17-18 tuổi bẻ gẫy sừng trâu, hoocmon đang cao, khó kiềm chế nếu như gặp những hình ảnh,hành động có tính chất bất ngờ và kích thích mạnh thì ko chừng ko kiềm chế bản thân. Bân nói:
-Tiến ! sao cô gái này nói cô ấy ko hề đồng thuận trả ơn bằng cách trao thân gửi phận cho mày mà mày dám cưỡng ép quan hệ với người ta.
-Nhìn cô gái cũng xinh xắn, trắng trẻo, ngực nở, mông nở, mặc áo bị ướt bó sat lên người có phải ;lúc đấy mày ko kìm được mà hiếp dâm con nhà người ta ko. Mày làm con nhà người ta có bầu mà còn ko chịu trách nhiệm là sao?
Lõa Tùng cũng ở ngoài hô lớn:
-Thằng nghich tử! Là đàn ông thì dám chơi dám chịu, làm con nhà người ta có bầu ko chịu trách nhiệm là mật dậy chưa con. Mày làm tao mất mặt với mọi người. Mày bỏ con mày ko nhận, làm tao mất cháu là mày bất hiếu, bất nghĩa nghe con.
Tiến kêu:
-Oan quá thủ lĩnh, bố ơi! Cô gái này rõ ràng đồng ý mà! Cô ấy ko đồng ý thì tôi cũng ko dám làm gì cô ấy đâu. Chính miệng cô ấy nói sau khi con cứu cô ấy là : Hiếp đi! Hiếp đi! Hiếp đi mấy lần mà.
Cô gái đang nghe dịch, Bân cũng nói:
-Cô gái, nó cứu cô rồi cô nói “ hiếp đi” mấy lần thì khác nào mời nó xơi, giờ còn kiện cáo gì? Cô đùa tôi à!
Cô gái nói lớn hoảng hốt :
-Thưa thủ lĩnh, tôi chỉ nói “cứu tôi,cứu tôi” chứ ko nói hiếp đi mời gọi. Lúc đấy tôi đang mệt tưởng chết vì đuối nước nên tôi chỉ nói Cứu tôi với người dàn ông này.
Bân nghe giọng cô gái nói, thì hắn đã hiểu vì sao có chuyện trái khấy này. Cả 2 ko sai, cái sai ở đây là sự bát đông ngôn ngữ mà ra, thanh niên Tiến đen nên dính, tuổi đang ăn chơi sướng thích tự do tự dung có đứa vác bụng bầu phạt vạ thằng nào chả sợ, chả hãi ko nhận. Đơn giản hắn nhận ra ngôn ngữ cô gái nói là tiếng Anh, chính xác hơn là tiếng Anh cổ, chắc chắn cô gái này là người Anh rồi. Thảo nào hiểu nhầm vì từ cứu tôi tiếng Anh là Help me, tiếng Anh cổ tuy có khác nhưng cũng gần giống, người Việt chưa nghe bao giờ có khi nghe nhầm. Người chưa nghe bao giờ, nhất là lúc nạn nhân mê sảng, bị thương thường có xu hướng nói sai nên người nghe thường có xu hướng hiểu nghĩa theo cách phát âm thông dụng vùng mình sống.( Mình ko biết tiếng anh cổ nói help me là như thế nào nên chém đó, chứ tiếng anh hiện đại nói help me với những người chưa nghe bao giờ đúng là như nghe là hiếp đi thật). Xem ra phải xử kết hợp giữa điều luật và thông luạt rồi. Bân nói:
-Thông qua 2 người nguyên cáo và bị cáo nói ta đã hiểu nguyên nhân vấn đề và đã có hướng xử lí thỏa đáng.
-Tất cả mọi chuyện nên cơ sự này do sự bất đồng ngôn ngữ mà ra
-Cô gái ko nói “ hiếp đi”, cô ấy nói là “cứu tôi”. Từ “Cứu tôi” trong tiếng của dân tộc cô gái này nếu như ai chưa nghe bao giờ thì nó nghe ná ná như “hiếp đi”. Nhất là cô gái này đang mới thoát khỏi cửa tử, đầu óc choáng váng nên nói nhiều từ nói sai, nói lứu lưỡi, người nghe ko rõ hiểu nhầm
-Vì vậy, nguyên nhân tiền căn hậu quả là do bất đồng ngôn ngữ mà nên. Cậu tiến cũng vì đen đủi nên mới phải lên đây.
Mọi người lúc này mới ồ và vỡ lẽ. hóa ra như vậy, tất cả ko hiểu ý nhau, ko hiểu ngôn ngữ mà ra. 1 số thanh niên tếu táo nói to true đùa thanh niên Tiến đang đứng bị trói:
-Ui! Bất đông ngôn ngữ, hiểu sai ý như này tao cũng muốn hiểu Tiến ơi
-Mẹ nó! Sướng nhất mày, được cả trâu lẫn nghé
-Sao nó ko va phải tao cái sự den đủi này
-ĐI lanh quanh bờ sông mà có vợ thì tao cũng muốn
Bân gõ búa gỗ lên bàn kêu mọi người:
-Trật tự! Trật tự. Tất cả ,mọi người yên lặng để nghe tòa…. À nhầm ta tuyên án đây
-Bị cáo Tiến và cô gái do bất đồng ngôn ngữ nên hiểu sai dẫn đến hậu quả nghiêm trọng. vì vậy Tòa. À nhầm ta tuyên bố bị cáo Tiến có lỗi, trong đó bị cáo Tiến có lỗi do lúc đầu có cưỡng ép cô gái dẫn đén mang thai. Cho nên bị Cáo Tiến phải chịu hình phạt sau đây
-Bị giam giữ 1 năm tính từ ngày bị bắt và cung cấp đủ tiền trợ cấp cho cô gái và đứa con cho đến khi đứa con đủ 18 tuổi. Nếu trong trường hợp bị cáo Tiến ko chịu chấp nhận đứa con cũng như ko chịu cưới cô gái làm vợ, bên nguyên cáo ko rút đơn kiện.
-Nếu như bị cáo chấp nhận cưới cô gái làm vợ và chấp nhận đứa con cũng như bên nguyên rút đơn kiện ko truy cứu trách nhiệm thì bị cáo ko bị giam giữ cũng như xuy xét tội trạng. Chỉ bị phạt hèo 30 cái rồi trở về gia đình làm lễ cưới, 2 bên tiến hành hòa giải, ko làm sự việc nặng nề hơn. Vụ việc chỉ xét như tranh chấp dân sự ko phạm tội hình sự. Nếu bị cáo sau này ko làm đúng viecj cưới cô gái thì bên nguyên có quyền kiện lại ta sẽ xem xét hình phạt nặng hơn.
-Bị cáo và nguyên cáo chấp nhận Phương án nào?
Lão Tùng đằng sau nói với con:
-Chấp nhận nhanh đi con, mày làm sai mày phải chịu trách nhiệm. Trách nhiệm nhẹ nhất bày trước mặt mày rồi đấy. Mày mà ko nhận mẹ con nó tao từ mặt mày.
Tiến lúc này cũng cúi đầu nói:
-Bị cáo chấp nhận cưới và chăm sóc mẹ con cô ấy cùng phạt hèo.
Bân hỏi cô gái:
-Nguyên cáo chọn phương án nào. Nếu như cô muốn chọn phương án thứ 1 thì chúng ta tiếp tục vụ kiện và ta sẽ đứng ra bảo lãnh cho cô tìm công lý.
Cô gái lí nhí nói:
-Tôi chọn giống như anh Tiến
Bân quát:
-Nói to lên.
Vô gái hô:
-Tôi chọn giống anh Tiến.
Bân :
-Giờ vụ kiện đã xong, ai vè nhà nấy, tan phiên xử. Người đâu lôi bị cáo ra đánh đủ 30 hèo.
-Cô gái giờ cô có thể về nhà nghỉ ngơi và tiếp tục làm công việc cùng đội đánh cá, nuôi trông thủy sản. ta sẽ bảo đội đấy bố trí cô việc nhẹ nhàng dưỡng thai, ko cần phải ngụp lặn dưới sông, hồ gây nguy hiểm cho cô và đứa trẻ, làm gì cũng phải nghĩ cho con cái mình
Bân có ý tốt nhắc nhở. Lúc này Tiến và mọi người, cả hắn mới giật mình kêu:
-Ơ! Hả ! Đuối nước
Bân nghĩ nhanh:
-Chết mẹ , bị lừa rồi!
-Ôi! Đàn bà thật nguy hiểm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.