“Cha, có chuyện gì thế?”
Văn Lê cố nén không vui trong lòng trầm giọng hỏi.
Văn Quốc Đống ném mạnh chồng văn kiện trên tay về phía anh ta: “Nhìn kỹ những thứ này xem? Ai cho con lá gan chạm vào mấy thứ này?”
Văn Lê liếc mắt nhìn văn kiện rơi đầy đất, chỉ trong nháy mắt kinh hãi: “Cha… Không phải như cha nghĩ… Con…”
“Câm miệng!”
Văn Quốc Đống tái mặt, lạnh lùng nhìn người đàn ông kinh hoảng thất thố: “Lúc này đây, nể mặt con họ Văn, là con của ông đây, cha chùi đít giúp con, lại để cha phát hiện có lần tiếp theo, thì cút ra ngoài cho cha!”
“Cha… Con… Con đã biết sai…”
Văn Lê quỳ trên đất luống cuống tay chân nhặt văn kiện và ảnh chụp, trong mắt hiện lên lửa giận không thể kìm chế.
Trong phòng làm việc vô cùng yên tĩnh, mãi đến khi Văn Lê thu dọn tất cả mọi thứ, trong lòng run rẩy đứng dậy.
“Cha… Mấy, mấy thứ này làm sao… Làm sao bây giờ…”
Văn Quốc Đống liếc mắt nhìn máy nghiền giấy bên cạnh, gương mặt âm trầm có thể nhỏ nước: “Khi kết bạn ở ngoài đôi mắt đánh bóng một chút là được! Là người hay quỷ đều không phân biệt rõ, sau này Văn gia để cho con kiểu gì?”
“Sau này con sẽ chú ý.”
Trong lòng Văn Lê nghẹn một hơi, nhưng vừa nhìn thứ trên tay, lại tức tới mức ngực sinh đau.
“Con phải nhớ kỹ, người ta lấy lòng con, nịnh bợ con, không phải vì Văn Lê con, đó là vì con là con trai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-tinh-cong-tuc-loan-luan-/3464140/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.