Nghe thấy thế, gương mặt Văn Quốc Đống lập tức âm trầm: “Cơ thể cô không khỏe, mấy ngày này ở trong phòng đi, chuyện trong nhà tôi bảo Liễu Nhứ dạy Tô Bối!”
“Anh… Văn Quốc Đống! Anh dám!”
Lâm Quyên còn chưa kịp phản ứng, cửa phòng đã bị người ta khóa bên ngoài.
“Văn Quốc Đống! Tên khốn nạn này!”
Lâm Quyên mắng một lúc lâu, bên ngoài không có một chút phản ứng.
Đừng nói là Văn Quốc Đống, ngay cả Văn Lê đều không tới an ủi một câu.
Hành lang, một lúc lâu sau mới vang lên tiếng “cộp cộp” nặng nề.
“Chị dâu nên nghỉ ngơi một lát thì hơn… Bây giờ người trong biệt viện đều canh giữ ở từ đường… Mắng lâu như thế, mệt là chị thôi!”
“Liễu Nhứ! Tôi không ở đây, người nào có thể lo liệu tế tổ? Chẳng lẽ là cô?”
Liễu Nhứ bình tĩnh đứng ở cửa, vẻ mặt ghét bỏ: “Con dâu trưởng không ở đây, không phải trong nhà còn có cháu dâu trưởng sao… Thêm chị cũng không sao, mà thiếu chị cũng không sao…”
“Cái gì?”
Lâm Quyên vừa nghe thấy những lời này, cảm xúc mới ổn định lại lại tăng vọt lên: “Tôi không đồng ý! Tiểu tiện nhân Tô Bối kia sao dám!”
Liễu Nhứ đứng ở cửa, châm chọc một câu: “Tô Bối không chỉ lo liệu xong… Còn cùng anh cả thắp hương, cúi đầu, kính rượu cho các tổ tông… Hiện giờ Tô Bối còn đang dẫn người quỳ ở từ đường đấy…”
Người nào cũng biết khấu đầu với trưởng bối, tiến vào từ đường có ý nghĩa gì.
“Tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-tinh-cong-tuc-loan-luan-/3464135/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.