Mấy người phụ nữ ngồi đây, có người nào không nhìn ra tính cách trong bông có kim của Tô Bối.
Cũng chỉ có Tô Bối mắt cao hơn đỉnh không nhìn ra, nhưng mà đám chị em dâu người nào cũng vui vẻ xem chê cười mẹ chồng nàng dâu giao phong với nhau.
Nhưng mà Lâm Quyên nghe xong những lời này sắc mặt thay đổi: “Những lời này của cô là có ý gì? Gia giáo nhà các cô là dạy cô chống đối trưởng bối sao?”
“Lâm Quyên, tết nhất lại ầm ĩ cái gì?”
Văn Quốc Đống mới chạy bộ buổi sáng trở về, quần áo trên người đầy mồ hôi còn chưa kịp thay, cởi kính mắt gọng bạc ra lau hơi nước phía trên.
Lúc này mới thấy rõ trong phòng khách có một đống người, Tô Bối nhỏ xinh ngồi ở giữa đám quý phu nhân, nhìn vô cùng đáng thương.
Nghe thấy thế, Lâm Quyên tức giận liếc mắt nhìn Tô Bối, cao giọng sai bảo: “Cha cô đã trở về không nhìn thấy sao? Còn không mau đi qua giúp đỡ?”
Tô Bối vội vàng đứng dậy.
Văn Quốc Đống vốn định từ chối, nhưng thấy Lâm Quyên đang nổi nóng nên để mặc cô đi.
“Cha…”
Tô Bối cúi đầu đi tới trước mặt Văn Quốc Đống, nhu nhược đáng thương kêu lên.
Văn Quốc Đống gật đầu đáp, không nói gì nữa.
“Quả nhiên là dân quê, ngoại trừ khoe khoang tư sắc, không có một chút mắt nhìn nào!”
Hai người còn chưa đi xa, phía sau truyền tới giọng nói chế nhạo của mẹ chồng Lâm Quyên.
Tô Bối cúi đầu nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-tinh-cong-tuc-loan-luan-/3464129/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.