“Đi bệnh viện gì chứ? Em muốn cho anh không dám ngóc đầu lên trước gia tộc à?”
Tô Bối nhìn người đàn ông cố chấp kia, lại nghĩ đến người mẹ chồng hùng hổ dọa người đó của mình, lông mày sít sao nhíu chặt.
“Vậy phải làm sao bây giờ? Hai năm rồi, bây giờ mẹ càng lúc càng giục em sinh cháu hơn trước kia…”
Văn Lê không nhịn được mà nghiêng người kia. “Bà ấy là do lớn tuổi nên mới thế, em nhịn một chút là qua thôi… Không cần phải để ý đến bà ấy… Hơn nữa chúng ta còn trẻ, muốn có con sớm làm gì chứ, thêm hai năm thế giới riêng của vợ chồng mình không tốt à!”
Tô Bối nhìn bóng lưng người đàn ông, hoa huyệt dưới thân trống rỗng chỉ tăng không giảm.
Thế giới riêng của hai vợ chồng… Bây giờ đừng nói là đứa nhỏ, một người đàn ông cao lớn như Văn Lê, bây giờ ngay cả nhu cầu sinh lý cơ bản còn không thỏa mãn được cô, từ đâu ra mà thế giới hai người.
Cô và Văn Lê lại tự do yêu đương lúc đại học, trước khi kết hôn cô căn bản không biết bối cảnh trong nhà Văn Lê.
Lúc hai người còn học đại học vẫn luôn chưa từng làm qua, mãi cho đến khi cùng Văn Lê đăng ký kết hôn, cô mới biết được bối cảnh gia đình Văn Lê, cùng với phương diện kia của Văn Lê… “Không được”.
Cô cũng không hối hận với việc kết hôn với Văn Lê, địa vị của gia đình Văn Lê ở Lâm Thị là độ cao mà cả đời này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-tinh-cong-tuc-loan-luan-/3464127/chuong-2.html