Ánh nắng chiều xuyên qua rừng trúc, loang lổ rọi vào căn phòng. 
Thi thoảng có cơn gió thổi qua, rừng trúc theo đó lay động phát ra tiếng xào xạc. Căn phòng vô cùng yên tĩnh, bởi vậy tiếng nước do môi lưỡi dây dưa phát ra càng thêm rõ ràng. 
Đó là một nụ hôn rất chậm, rất dài, chậm đến mức thời gian như thể cũng trở nên đặc quánh. Cánh cửa khóa trái chính là kết giới của không gian này, thế giới bên ngoài kết giới đều không còn tồn tại nữa, cả vũ trụ chỉ còn lại hơi thở và nhịp tim mà họ cùng chia sẻ. 
Lâm Vãn bị hôn đến mức thở không nổi, tay chống lên n.g.ự.c Chúc Trì Chu, ngẩng đầu muốn giành lấy chút không khí để thở, nhưng vừa rời đi một chút đã lại bị Chúc Trì Chu đuổi theo ngậm lấy đầu lưỡi mà mút mát. Chúc Trì Chu không nhìn thấy biểu cảm của Lâm Vãn, vì vậy không hề biết dáng vẻ hiện tại của Lâm Vãn có bao nhiêu dụ người, cậu chỉ hành động theo bản năng, tay to giữ gáy Lâm Vãn, cánh tay siết chặt eo Lâm Vãn, để toàn bộ con người Lâm Vãn hoàn toàn nằm trong tầm kiểm soát của mình. 
Đầu lưỡi đảo quanh, cánh môi quấn quýt, trêu chọc khiến người ta mềm nhũn, Lâm Vãn không còn chút sức lực nào, nằm cũng không vững, mất kiểm soát trượt xuống bên cạnh người Chúc Trì Chu. Chúc Trì Chu dựa vào lợi thế thể hình đè Lâm Vãn xuống ghế sofa, giam người vào giữa cơ thể mình và sofa, khiến Lâm Vãn trốn không thoát. 
Tiếng nước léo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/khat-da-them-thit/3731276/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.